“Cám ơn tỷ phu! Ta biết sau lưng tỷ phu còn giấu thứ tốt mà, trước kia còn gạt ta nói là không có thuốc tốt nữa.”
Triệu Đường trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
Mộ Dung Bắc Uyên nói rõ ý đến đây ngày hôm nay: “Nhạc phụ đừng nên trách An Linh, cũng không cần bắt muội ấy phải đến nhà tìm quận chúa Minh Châu để nhận lỗi.
Tính cách của An Linh như thế nào phụ hoàng hiểu rất rõ, đã sớm nhìn quen rồi, chắc chắn sẽ không giận chó đánh mèo lên nhà họ Triệu.
Huống chi nói ra, ta cũng là đồng bọn, muốn trách thì cũng nên trách ta.”
Triệu An Linh hiếm khi được Mộ Dung Bắc Uyên che chở như thế, trong lòng có oán giận hắn thì cũng đã tan thành mây khói.
Nàng ấy không nhịn được hỏi: “Tỷ phu, huynh cố tình đến đây là để đưa cái này cho ta sao? Chắc là vẫn còn lời gì muốn nói phải không?”
“Không sai.
Cũng là nhờ An Linh gây ra chuyện này nên lần này ta đến mới không quá bất ngờ.
Bây giờ Triệu Khương Lan đang ở trong tay phụ hoàng, ta thế nào cũng phải cứu nàng ra.
Chờ sau khi nàng được tự do, ta muốn để nàng về nhà họ Triệu ở một thời gian rồi mới tính tiếp.”
Thích phu nhân nghe thế thì làm sao mà không muốn.
Bà bèn tỏ thái độ: “Được, con bé muốn về nhà họ Triệu ở thì đương nhiên là được! Hoàng thượng cũng sẽ không ngờ đến thân phận của con bé cũng sẽ không tra xét nhà họ Triệu.”
“Đúng vậy.”
Nhưng trên mặt Triệu Đường lại hiện lên vẻ lo lắng: “Ý của điện hạ là phải giấu con bé cả đời cả nhà họ Triệu à? Chờ sau khi ngài và quận chúa thành hôn, quý phủ cũng không còn chỗ cho Triệu Khương Lan, vậy con bé…”
“Sẽ không.”
Mộ Dung Bắc Uyên lên tiếng cắt ngang: “Ta sẽ không bái đường với quận chúa Minh Châu.
Bây giờ chỉ là kế hoãn binh, lừa gạt