“Ta nói cho ngươi biết, ngươi giết nhầm người rồi! Ba năm trước ở kinh thành có một tân nương nhảy xuống núi tự tử, ngươi cho rằng là tân lang hại chết nàng nhưng thật ra không phải như vậy! Vị tân nương kia sớm đã trao thân cho nam nhân khác nhưng gần đến ngày đại hôn lại nhớ mãi không quên tình cũ.
Hoàng Tần Minh chưa bao giờ có ý nghĩ muốn vứt bỏ nàng.
Là chính nàng ta bất hòa với người nhà nên mới nghĩ quẩn mà nhảy núi bỏ mình.
Nhưng ngươi đã làm cái gì? Ngươi tàn nhẫn mà hại chết Hoàng Tần Minh!”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy!”
Ánh mắt của Triệu Khương Lan lạnh như băng: “Sự thật là như thế.
Ngươi cho rằng mình rất chính nghĩa sao, cho rằng mình là hiệp nữ có một không hai sao? Ngươi sai hết rồi! Ngươi là một đao phủ có mắt không tròng, trời sinh tính tình hung tàn, bá đạo ức hiếp.”
“Câm miệng!”
‘Bốp’ một tiếng, nữ nhân bỗng phất tay áo, hung hăng cho Triệu Khương Lan một cái tát.
Mặt Triệu Khương Lan bị đánh lệch qua một bên nhưng trên mặt vẫn là vẻ tùy ý ngỗ ngược.
“Sao hả? Bị ta nói trúng thẹn quá thành giận à? Nếu như hôm nay ngươi khăng khăng muốn giết Mộ Dung Bắc Uyên vậy thì ngươi đã sai lại càng sai, bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên chưa bao giờ phụ bất kỳ ai, tất cả là do quận chúa Minh Châu thẹn quá thành giận, tự làm tự chịu.”
“Hoá ra từ nãy tới giờ ngươi nói hươu nói vượn nhiều như vậy là muốn ta tha mạng cho đôi cẩu nam nữ các ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có nằm mơ, đừng kéo dài thời gian, giờ chết của các ngươi đã đến.”
Nữ nhân nâng kiếm lên, muốn chém đầu của Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan nhắm chặt