Nhưng nàng không thể bỏ mặc tình huống của Mộ Dung Bắc Uyên được.
“Khụ khụ, ngươi cầm lấy thuốc mỡ này.
Quay về bôi vào ngón tay Điện hạ, dùng băng gạc quấn lại, có trợ giúp cho xương cốt hắn khép lại, ngươi nói thứ này là ta phái người khác chuyển cho ngươi, không được nói khác.”
Chu Khiết vội vàng cất nó cẩn thận, Triệu Khương Lan mới xoay người rời đi.
Ngay khi trở về nhà họ Triệu, Triệu Khương Lan liền mất hết sức lực.
Triệu An Linh bị dọa sợ tới mức nhảy dựng: “Không phải tỷ đi theo Hứa Mạn Nhi đến Sơn Vương phủ sao, sao lại biến thành dáng vẻ quái quỷ này?”
Ngay cả sức lực nói chuyện Triệu Khương Lan cũng không có, cả người nóng như lửa đốt.
Triệu An Linh vội vàng đi tìm đại phu đến xem cho nàng.
“Ai u, vị tiểu thư này đã bị trọng thương rất nặng đấy! Cần tĩnh dưỡng, tốt nhất trong khoảng thời gian này không nên đi đâu cả.”
Nhìn thấy người trên giường yếu ớt tái nhợt, sắc mặt gần như trong suốt, Triệu An Linh bực bội dậm chân.
“Có nghe hay không, từ hôm nay trở đi, tỷ thành thật ở trong nhà cho ta, nếu không ta đánh gãy chân tỷ!”
Kinh Triệu phủ lúc này, đèn đuốc sáng trưng.
Tần Nguyên và người của Hạ Chiêu vương phủ thấy Chu Khiết mang theo một nữ nhân lại đây đều chấn động.
“Quản gia Chu, chẳng lẽ người bắt quận chúa đi lại là nữ nhân này sao?”
“Không sai.
Tần đại nhân, nàng không chịu nói tăm tích của quận chúa, điện hạ cũng bị nàng mê hoặc không thanh tỉnh, như thế giao cho các ngươi xử trí vậy.”
Hạ Chiêu vương vội vàng bước lên phía trước, chỉ vào nàng chửi ầm lên: “Đồ chết tiệt, còn không mau giao nữ nhi