“Mấy người Mai Hương sao vậy, lại để mặc nàng đến bây giờ vẫn chưa ăn gì?”
Triệu Khương Lan lật tiếp một trang sách khác: “Đừng trách họ, Mai Hương đã đi lại mấy lần, là do ta không có khẩu vị thôi.”
Nói xong, nàng không nhịn được mà khó chịu ho vài cái.
Nội thương lúc trước vẫn còn chưa khỏi hẳn, một đêm không ngủ, lại không ăn gì, tinh thần và sức lực của nàng đã bị tiêu hao từ lâu rồi.
Chỉ là nàng không có cách nào yên tâm mà dừng lại, hoàn toàn không cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Mộ Dung Bắc Uyên nghe nàng ho vài tiếng, liền biết thật ra nàng đang rất gắng gượng.
Hắn hơi tức giận đè vài tờ lại, ngăn cản tầm nhìn của nàng.
Cuối cùng Triệu Khương Lan mới ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: “Uyên Nhi, chàng làm gì vậy?”
“Nàng nhìn dáng vẻ bây giờ của mình đi, khóe mắt đỏ thẫm.
Nàng đã không ngủ cả đêm rồi, hôm qua ta không ngăn cản được nàng, hôm nay, nàng còn muốn tiếp tục cậy mạnh sao?”
Nàng bất đắc dĩ muốn đẩy tay hắn ra: “Ta không có cậy mạnh, dù sao ta cũng chỉ ngồi một chỗ không cử động nhiều, sao có thể hao phí thể lực, chàng đừng có để ý đến ta.”
“Triệu Khương Lan! Những lời mà ta đã nói với nàng cuối cùng nàng có nghe hay không, ta nói rồi nàng đừng tự trách bản thân nữa, tại sao nàng lại không nghe.”
Triệu Khương Lan mở to hai mắt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới giống như hờn dỗi mà trả lời một câu: “Trong lòng ta tự rõ,