Đám Tiểu Dương đang thu dọn hành lý, chuẩn bị dọn vào hậu viện của Niệm Di phường.
Ông chủ đã quyết định giao cửa hàng vào tay bọn họ, sau khi thương lượng giá cả xong xuôi thì tiện tay dọn ra, rất nhanh đã cho bọn họ nơi ở trống.
Trong vương phủ có đối xử với mọi người khách sáo hơn nữa thì bọn họ cũng không thể ở lâu.
Thứ nhất là sợ bị người ta phát hiện thân phận có vấn đề, thứ hai là không được tự nhiên.
Nhóc Mập thở hổn hển chuyển rương lớn lên trên xe đẩy, mới vừa đi vào trong viện lại nghi ngờ nhìn thoáng qua xung quanh.
Lại lúc xoay người, một thanh kiếm đã kể ở trên cổ của hắn ta.
"Các hạ có ý gì?" Nhóc Mập thu hồi vẻ mặt, sớm đã không còn sự cợt nhả những ngày qua.
Những người khác cũng đi ra, đứng thành hai phe với hộ vệ của vương phủ, trở thành trạng thái đối lập nhau.
Mắt Đông Diêu lạnh lẽo đảo qua mọi người: "Phụng lệnh của Thần vương điện hạ, tróc nã sơn phỉ Sắc mặt Tiểu Dương sợ hãi, cảm thấy đây tuyệt đối không phải là Triệu Khương Lan nói ra khỏi miệng, chắc là Mộ Dung Bắc Uyên tự mình đoán được.
Hắn ta tiến lên một bước, đẩy thanh kiếm của Đông Diêu ra khỏi cổ Nhóc Mập và mỉm cười: "Có phải có hiểu lầm gì đó không? Bọn ta chỉ là đội buôn tầm thường, không phải sơn phỉ gì cả" "Phải hay không thì vương gia sẽ định đoạt."
Tiểu Dương nhíu chân mày lại: "Vương phi ở đâu?" "Không liên quan đến các ngươi."
Đông Diêu hờ hững xoay người phân phó: "Người đâu, canh chừng viện này cho thật kỹ, một con ruồi cũng không được thả ra ngoài!" Cùng lúc đó, Mộ Dung Bắc Uyên đã tới Tịch Chiếu Các.
Triệu Khương Lan vốn tưởng rằng hắn có chuyện quan trọng ra ngoài thì sẽ rầy rà đến rất khuya mới về.
"Hôm nay vương gia trở về sớm thế" Nàng đang xem sổ sách liên quan đến Niệm Di phường mà Sơn Ca đã tính toán xong, đã ngồi tốt mấy giờ nên có chút lười biếng xoa nhẹ cổ tay.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chưa nói gì mà chỉ nặng nề nhìn nàng chằm chằm.
Không dịu dàng mặt mày ngậm cười giống lúc trước, thời khắc này nét mặt Mộ Dung Bắc Uyên như thể