Sơn Ca nhíu mày hỏi: "Ngươi thật sự muốn thả chúng ta đĩ?”
"Trước mắt vương gia đang giận dữ, ta không xác định y sẽ xử lý các ngươi như thế nào.
Nhưng yên tâm, nhất định ta sẽ khuyên y thả các ngươi trở về, bây giờ cứ đi tránh một chút trước.”
Triệu Khương Lan vẽ một cái bản đồ lên trên giấy: "Tạm thời không thể ra khỏi thành, phòng ngừa hộ vệ ngăn cản cửa thành.
Các ngươi đi tam vương phủ, ta vẽ vị trí ra, vương phủ có biển hiệu nhìn một chút là thấy.
Ta đã nói với tam vương điện hạ rồi, lệnh bài của hắn ở chỗ ta, các ngươi giao cho quản gia, quản gia đều nghe theo sắp xếp hết.
Người của Thần Vương không dám đi lục soát tam vương phủ, đây là chỗ đi tốt nhất của các ngươi.”
Nàng vẽ chỗ trống, Tiểu Tửu đã làm xong một khuôn mấu áp lên trên mặt rất nhanh: "Sao thế?”
"Ngươi học giọng của Đông Diêu một chút”
Tiểu Tửu nói hai câu, Triệu Khương Lan gật đầu: 'Được rồi, trước hết đặt Đông Diêu vào trong ngăn tủ, gây tê biến mất hắn tự nhiên sẽ tỉnh lại”
Triệu Khương Lan nhét bản đồ vào trong tay Sơn Ca trong: "Nhanh, nhân lúc sắc trời còn tối, bây giờ liền đi, nếu không sẽ dễ khiến người ta hoài nghi.”
Thu dọn xong, đám người đi theo sau Triệu Khương Lan và Tiểu Tửu ra ngoài.
Thị vệ ngăn cản, nhìn về phía "Đông Diêu": "Ngài có ý gì? "Phụng lệnh vương gia, thả người.”
Thị vệ cảm thấy kỳ quái: "Thế nhưng rõ ràng điện hạ đã nói, y muốn đích thân xử lý”
"Ta mà ngươi cũng không nghe sao, tối hôm qua điện hạ đổi ý, hôm nay trước khi vào triều cố ý dặn dò ta, lúc thả bọn họ đi không được ngăn can.
Thị vệ đành phải lui ra, để bọn họ ra khỏi sân.
"Đông Diêu" dặn người đi dắt ngựa đến, cũng bởi vậy mà làm Chu Khiết phát hiện ra.
Chu Khiết vội vàng chạy tới, hắn nghỉ ngờ nhìn Triệu Khương Lan một chút: "Vương phi muốn nhân lúc vương gia không ở mà tự mình thả người?”
Triệu Khương Lan ra vẻ bất mãn: "Nói gì vậy, không có mệnh lệnh của vương gia, bản cung há có thể tùy ý thả người đi.
Đông Diêu còn ở đây, chẳng lẽ có thể giả sao?”
Chu Khiết nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi xác định?”
"Xác định”
Tiểu Tửu sợ lộ tẩy, không dám nhiều lời.
Cuối cùng hắn lại bổ sung một câu: "Ta tự mình đưa bọn họ đi”
"Đi đến chỗ nào?”
"Ra khỏi thành”
Chu Khiết luôn cảm thấy mọi chuyện rất không