Ngũ quan Mộ Dung Bắc Uyên luôn thanh lãnh lúc này lại càng lạnh băng: “Triệu Khương Lan, ngươi thật to gan! Bổn vương đã cảnh cáo ngươi cách xa Hi Nguyệt một chút, nhưng ngươi lại dám làm mèo của Hi Nguyệt bị thương còn đánh ma ma của nàng, ngươi có để bổn vương vào mắt không hả!”
Triệu Khương Lan không chút nào để ý vẫn bình thản uống ngụm trà, một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại có quý khí ngút trời: “Vương gia, con mắt nào của người thấy ta hành hạ con mèo kia?”
“Còn dám giảo biện? Móng vuốt mèo bị cắt toàn máu, nếu không phải ngươi thì ai lại ra tay ngoan độc vậy?”
Nàng như nghe được chuyện vui, hơi mỉm cười.
Đôi mắt sáng rực như nhìn thấy nhân tâm.
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nhìn như vậy cả người cảm thấy không tự nhiên.
Dưới dự tức giận lại dùng nội lực muốn dạy dỗ nàng một chút.
Triệu Khương Lan không phòng bị phun ra một ngụm máy, khóe miệng nhiễm màu đỏ thắm.
Ánh mắt nàng lại có chút sắc bén, không hề né tránh mà càng lại gần hắn hơn.
“Người là ta đánh, nhưng mèo không phải do ta làm bị thương. Ta đánh nô tài vì nàng ta không phân biệt tôn tỉ. Ta biết ngươi một lòng che chở Thẩm trắc phi, nhưng con người ta không thích nhất là bị oan, không bằng để Thẩm Hi Nguyệt giáp mặt cùng ta đối chất”
“Nguyệt Thu thấy Tuyết Nhi như thế thì khóc đến đứt ruột đứt gan, làm gì có sức lực nghe ngươi giảo biện. Bổn vương có mắt, có thể thấy được chân tướng, còn tưởng ngươi bị đánh sẽ thu liễm, ai ngờ còn quá đáng hơn!”
Nàng chống ta lên bàn đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường: “Ngươi có mắt? Ta còn tưởng ngươi bị mà nha! Khó trách ngươi cùng Thẩm trắc phi tinh đầu ý hợp, bản lĩnh trả đũa như thế này đúng là cùng một khuôn mà ra. Hôm nay thị phi đúng sai lòng ngươi rõ nhất, ta bị đánh oan cũng không được một lời xin lỗi, sao lại là do ta đáng bị chứ? Nếu như Ninh Vân còn làm ra được chuyện vu oan giá họa kia, vì sao trắc phi của ngươi không làm được, người cái gì cũng chưa tra lại nhanh chóng định tội…Hoang đường.”
“Ngươi!” Mộ Dung Bắc Uyên tỏng mắt tràn ngập sát khí, đang định giáo huấn nàng, lại nghe âm thanh nữ tử nũng nịu truyền đến: “Vương gia, Vương gia buông tha Vương phi đi.”
Là Thẩm Hi Nguyệt!
Triệu Khương Lan lạnh lung nhếch miệng, vị trắc phi này thủ đoạn thật tốt nha.
Tuy rằng nguyên chủ thực sự dùng gia thế đè ép nàng ta, đoạt lấy vị trí chính phi.
Nhưng Thẩm Hi Nguyệt làm hại nguyên chủ rất thảm, nếu nói là trả nợ thì sớm đã trả hết nợ đi.
Giây tiếp theo, một bóng dáng thanh nhã thanh tú xinh đẹp đi nhanh tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ còn vương nước mắt, ánh mắt kiêu mị đã khóc tới mức sưng đỏ.
Một mỹ nhân như hoa như ngọc đáng thương như vậy rơi nước mắt, khó trách Mộ Dung Bắc Uyên thay nàng ta trút giận.
Tay Thẩm Hi Nguyệt bám vào cánh tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Vương phi tấm lòng nhân hậu, chắc chăn sẽ không làm bị thương Tuyết Nhi, có lẽ Hạ ma ma nhìn lầm”
“Hi Nguyệt, nàng luôn mềm lòng như vậy”
Mộ Dung Bắc Uyên đau lòng vuốt ve mặt nàng, ngón tay ôn nhu lau khô nước mắt nàng ta.
Bộ dáng này với bản thân lúc nãy thật sự như hai ngươi khác nhau vậy.
Hắn có chứng tâm thần phân liệt sao? Triệu Khương Lan ghét bỏ trừng mắt.
Nàng cười lạnh một tiếng: “Vương gia nghe chưa? Trắc phí thừa nhận là Hạ ma ma nhìn nhầm rồi, cũng không phải do ta làm, ngươi còn muốn tiếp tục đổ oan cho ta?”
Thẩm Hi Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt ầm thâm tìm tòi nghiên cứu.
Nữ nhân trước mặt không giống Triệu Khinh Đần mà nàng ta quen biết.
Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng nói như vậy lại ôm một bụng tức giận: “Vì sao Hi Nguyệt lại nói vậy, trong lòng ngươi không biết sao? Vì tâm địa nàng ấy thiện lương lo lắng bổn vương sẽ trách phạt ngươi, bản thân ủy khuất muốn giấu chân tướng giúp ngươi, ngược lại ngươi lại lên mặt không có chút liêm sĩ nào!”
“À? Thẩm trắc phi có ý thế sao? Ngươi muốn vì bổn cung che giấu nên mới ủy khuất bản thân?”
Ánh mắt nàng nhìn thẳng Thẩm Hi Nguyệt, nhìn đến mức Thẩm Hi Nguyệt xém chút không dám ngẩng đầu lên.
Thực sự kỳ quái, sao nữ nhân này lại có khí thế bức người như vậy!
“Ngươi muốn Thẩm Hi Nguyệt trả lời thế nào?
Độc phụ, bổn vương đã nhịn ngươi đủ lâu rồi, quá nhiều lần tái diễn đã chạm vào ranh giới của bổn vương, đừng trách ta không khách khí.”
Giới hạn của Mộ Dung Bắc Uyên ngoài Thẩm Hi Nguyệt còn có ai?
Triệu Khương Lan khẽ nhíu mi cười như không cười: “Nhịn ta đủ lâu? Ta mới là nhịn các ngươi đủ lâu đấy! Nếu mèo do ta làm bị thương ta nguyện chịu phạt, nhưng nếu không phải do ta làm, không biết vương gia luôn tự xưng là công chính có thể trừng phạt trắc phi dung túng hạ nhân châm ngòi gây chuyện?”