Hồng Mai sợ Triệu Khương Lan sẽ không thoải mái, liền dựa vào trên bàn ngủ gật, bỗng nhiên có người đẩy cửa tiến vào, nàng lạnh đến mức khẽ run rẩy, lập tức tỉnh lại.
Nhìn thấy người tới, Hồng Mai rất kinh ngạc, đang muốn chào hỏi, Mộ Dung Bắc Uyên phất phất tay, khẽ nói: "Ra ngoài”
Sắc mặt hắn không tính là hòa hoãn, nhưng nghĩ đến trước đó hai người không vui, Hồng Mai vấn cả gan nhắc nhở: "Vương gia, hôm qua từ sau khi ngài đi vương phi đã rất không thoải mái, nể mặt nàng đang bị bệnh, ngài có thể giơ cao đánh khẽ, đừng so đo với nàng nữa được không.”
"Bản vương không phải đến tìm nàng tính sổ: Mộ Dung Bắc Uyên cắn răng nói một câu.
Có trời mới biết hắn nghe nói như thế có bao nhiêu khó chịu, hoá ra ở trong mắt tất cả mọi người, hắn đối với nàng đều giống như là thú dữ saol Hồng Mai không dám nói nữa, chậm rãi đi ra.
Mộ Dung Bắc Uyên đi đến trước giường Triệu Khương Lan, đưa thay sờ sờ trán của nàng.
Có một loại nóng bỏng không bình thường, không đổ mồ hôi.
Hắn đi trong đêm lạnh, trong lòng bàn tay cũng lạnh buốt.
Sự lạnh lẽo này đặt ở trên trán nóng của nàng lại là một loại an ủi.
Triệu Khương Lan không tự giác cầm tay của hắn, muốn giữ lại sự mát mẻ đột nhiên tới này.
Mộ Dung Bắc Uyên ngẫm nghĩ, một cái tay khác nhẹ nhàng đẩy nàng vào trong, sau đó nằm ở bên cạnh Triệu Khương Lan.
Ngón tay của hắn vuốt ve mỗi một đường nét khuôn mặt của người phụ nữ này, mang theo một loại thương tiếc mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Nàng giống như không được dễ chịu lắm, hừ vài tiếng trong mơ, lông mày vẫn luôn nhíu lại thật chặt.
Mộ Dung Bắc Uyên vuốt từng vết nhăn trên trán cho nàng, những oán trách vốn có kia lập tức tiêu tan hết vào lúc này.
Hắn hối hận, không nên hung dữ với nàng như vậy, thô bạo như vậy.
Đó là lần đầu tiên của nàng, nhưng hắn