Chẳng trách Triệu Khương Lan nói trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn không sánh bằng Thẩm Hi Nguyệt.
Nàng sớm đã biết rõ hiệu lực của độc tình, nhưng vì hắn, nàng tuyệt đối không nhắc đến một chữ.
Lời Giang Dương vẫn nói tiếp bên tai: “Vương gia, tuy thuộc hạ không rõ vì sao trắc phi lại làm chuyện này với ngài, nhưng chúng ta đều không gánh nổi hậu quả của độc tình.
Nếu có thể, thuộc hạ thậm chí không muốn ngài biết sự thật.
Vì sức khỏe của ngài, sau này phía trắc phi ngài cứ coi như không biết, ổn định nàng ta cũng là tốt cho ngài.”
Mộ Dung Bác Uyên mệt môi phât tay đề hãn †a ra ngoài.
“Đông Diêu, nói với Nguyệt Vương một tiếng, bổn vương đồng ý để vương phi sử dụng đám sơn phỉ kia.
Ngươi đích thân đi đón người đi”
Đông Diêu ngạc nhiên nhìn hắn, không nói gì, đáp lời ra ngoài.
Mộ Dung Bắc Uyên đến Tịch Chiếu các một chuyến.
Triệu Khương Lan tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn ngủi, vì ngủ không an ổn, lại luôn nằm ở tư thế cuộn tròn, cho nên vai và cổ có chút tê dại.
Lưng nàng đối diện cánh cửa, nghe thấy có người vào, thuận miệng dặn dò: “Bóp vai cho bổn cung”
Rất nhanh, hai ngón tay thon dài đặt lên đầu vai nàng, chậm rãi ấn xuống.
Triệu Khương Lan thoái mái khẽ ngâm một tiếng, nàng nhắm mắt khen một câu: “Lực tay không tồi”
Không biết xoa bóp bao lâu, cuối cùng cả người nàng cũng dễ chịu quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đứng sau lưng, còn duy trì tư thế ban nãy.
Triệu Khương Lan lập tức giật mình, vội vàng đứng dậy.
“Huynh, huynh đến khi nào vậy?”
“Lúc vương phi bảo người giúp nàng xoa bóp”
Bàn tay hắn lướt đi trên lưng nàng, kề tai nàng hỏi: “Có phải rất thoải mái không?”
Triệu Khương Lan trầm mặc một lúc, lui về sau một bước.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên xẹt qua chút mât mát, lộ ra nụ cười