Thực ra bình tâm mà nói, ngũ quan của Hồng Mai còn thanh tú hơn Khê Hà một chút.
Giữa mi tâm của nàng ấy có một nốt ruồi nhỏ, khi mỉm cười, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Hơn nữa nàng ấy là nha hoàn thiếp thân của Triệu Khương Lan, nếu nàng ấy biến mất trong phủ, chẳng phải Triệu Khương Lan sẽ mất đi trợ thủ sao.
Nghĩ đến lúc trước nữ nhân này khiến nàng ta mất đi Hạ ma ma, sau lại đuổi Ngu Hạnh khỏi vị trí quản sự, Thẩm Hi Nguyệt hận đến ngứa ngáy.
Nếu đã như vậy, lần này phải khiến Hồng Mai chịu thay Khê Hà.
Thấm Hi Nguyệt âm thâm dặn dò Khê Hà: “Nhân lúc người ta không để ý, lén bôi chút đất lên mặt.
Nổi bật hôm nay cứ để Hồng Mai ra mặt, ngươi càng xấu càng tốt.”
Khê Hà tỉnh ranh biết mấy, vừa nghe liền hiểu rõ ý định của Thẩm Hi Nguyệt.
Đáy mắt nàng ta xẹt qua vẻ lạnh lẽo, lập tức đáp ứng.
Quả nhiên rất nhanh;nàng ta đã bôi một lớp đất vàng vọt lên mặt mình.
Triệu Khương Lan không biết Thẩm Hi Nguyệt đã mang suy nghĩ dơ bẩn kia chuyển đến người Hồng Mai.
Nàng thấy mạch tượng của Định Sơn Hầu khá nhanh, ông ta thường không nhìn rõ sự vật, có lúc hoa mắt chóng mặt, thậm chí xuất hiện hiện tượng nôn ói.
Nàng đại khái đã có chủ ý, dặn dò: “Có lẽ hâu da đã bị chứng dương can, có phải bình thường khi dùng bữa ăn nhiều đồ dầu mỹ, ít dùng rau xanh thanh đạm không.”
Định Sơn Hầu vội vàng gật đầu: “Bổn hầu thích ăn thịt, không ăn rau, có phải ăn uống không thích đáng?”
“Đúng vậy, thói quen ăn uống này rất dễ mập, khiến cho cơ thể thừa dầu mỹ, khó tiêu hóa, lâu dài sẽ sinh bệnh.
Loại bệnh này thực ra gọi là “bệnh nhà giàu”
, sau này nếu muốn chữa trị, vẫn mong nhà bếp trong phủ chú ý phối hợp chay mặn.
Ngoài ra, mỗi ngày phải uống hạ khô thảo, quyết minh tử, nấu bằng lửa nhỏ, lọc hết cặn rồi uống, lâu dần sẽ có ích.”
Nghe lời nàng nói, phu phụ Định Sơn Hầu không ngừng cảm tạ, trực tiếp khen Triệu Khương Lan có tấm lòng bồ tát, bàn tay nhân ái.
Nàng chỉ cười nhạt, không nói gì.
“Không giấu vương phi, ý định mạo muội mời người đến chữa trị là do nhi tử ta nghĩ ra.
Hắn thường nghe người