Hồng Mai hoảng sợ che miệng, khó khăn lắm mới nhịn được nước mắt.
“Tiểu hầu gia đừng nên nói đùa, nô tỳ thân phận ti tiện, sao có thể lọt vào mắt ngài, nào dám trèo cao.”
“Có xứng hay không, do bổn công tử quyết định, cô không cần lo.
Ở cạnh vương phi, cô có được trọng dụng hơn nữa chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha hoàn, sau này cho dù được gả ra ngoài, cũng chỉ có thể gả cho một bách tính bình thường.
Nhưng nếu cô theo bổn công tử thì khác, hầu phủ nhà to nghiệp lớn, để cô làm di nương, sau này muốn cái gì, đều có.”
Hồng Mai thấy hắn ta càng lúc càng đến gần, gương mặt như đầu heo sắp dán lên cổ mình.
Nàng ấy không thể nhịn được nữa đẩy người ra: “Mong tiểu hầu gia tự trọng, nô tỳ có lòng hầu hạ vương phi đến già, không có ý định thành gia, chuyện hôm nay, nô tỳ chỉ có thể coi ngài chưa từng nhắc đến”
Tiểu hầu gia nhéo mặt nàng ấy: “Ồ, nhìn không ra, tính tình cũng thật hung hăng”
“Thị vệ vương phủ đều ở trước con hẻm, nếu nô tỳ chậm chạp không trở ra, họ sẽ vào đây tìm kiếm.
Vì tốt cho tiểu hầu gia, nô tỳ đi trước một bước”
Nói xong nàng ấy không quay đầu lại cất bước chạy đi.
Chuyện hôm nay thật sự khiến người ta hoảng sợ, Hồng Mai không dám giấu nữa, thành thật nói hết mọi việc cho Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan rất kinh ngạc: “Ngươi nói gì, tiểu hầu gia kia dám vô lễ như vậy.
E rằng đêm nay hai nam nhân ngươi gặp phải ở con hẻm là do hắn ta sắp xếp, để sau đó cứu ngươi, có lý do khiến ngươi lấy thân báo đáp tạ ơn”
Hồng Mai lập tức quỳ xuống: “Vương phi, xin người nhất định phải giúp nô tỳ.
Thân phận tiểu hầu gia quý trọng, nếu hắn ta cưỡng cầu, e rằng nô tỳ thân bất do kỷ thật sự phải bị đưa đi.
Nhưng nô tỳ thật sự không có ý gì với hắn ta;chỉ muốn ở cạnh người, mong vương phi thành toàn.”
“Yên tâm đi, bổn cung tuyệt đối sẽ không để ngươi đến phủ Định Sơn Hầu”
Triệu Khương Lan không có hảo cảm với người nhà đó, nhất là tiểu hầu gia kia, vừa nhìn đã biết là túng dục quá độ.
Mới gặp Hồng Mai một lần đã quấn lấy như vậy, không nghỉ ngờ gì chính là kẻ háo sắc gặp sắc nảy lòng tham.
Có điều nàng không nhịn được nhớ lại tình cảnh ở phủ Định Sơn Hầu hôm đó,