Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 101: Mỗi người một ngả
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Sau khi diệp Thanh đích thân làm xong các xét nghiệm đó, có mấy cậu thanh niên bản thân cũng tò mò , thử một cái, thấy kết quả cũng không tồi. Ví dụ như một cậu bé bị sốt, cảm cúm, được tiêm ngay một mũi ngay tại đó, lập tức liền hạ sốt được ngay!
Tình thế bắt đầu chuyển biến tốt hơn, một người đến thử, hai người đến thử, ba người đến thử,…
Đến sáng ngày thứ hai, trụ sở khám bệnh từ thiện ở đầu thôn, mọi người xếp hàng dài dằng dặc, ồn ào náo nhiết! Những người ở thôn Mạc Gia Cốc, nam , nữ, già, trẻ, đều xếp hàng, người già lên trước ngươi trẻ lên sau tiến hành kiểm tra sức khỏe miễn phí, bao gồm xét nghiệm máu, chức năng gan, xét nghiệm năm hạng mục viêm gan B , xét nghiệm mỡ máu, đường huyết, tiết niệu, siêu âm màu, điện tâm đồ, xoi ngực, tiêm phòng viêm gan B , các em nhỏ chưa uống thuốc tẩy giun thì lĩnh thuốc...
An Tiếu Trúc mặc một chiếc váy liền thân màu trắng , chơi cùng với một đàn em nhỏ , kể chuyện cho chúng nghe , khích lệ chúng không nên sợ đau và đi tiêm phòng, …, cái cô gái cao ngạo này đối với những em nhỏ quần áo rách rưới của vùng núi này lại có ngoại lệ, có vẻ có tình yêu và sự kiên nhãn với các em.
Diệp Thanh đang bận rộn bên trong , liếc mắt qua một cái, không biết vì sao, vào lúc đó , anh ta nhìn An Tiếu Trúc , mặc dù vẫn còn cảm thấy lộ ra một vẻ cao ngạo nào đó, cái cằm vẫn hếch lên, nhưng cũng thấy đáng yêu ít nhiều!
Như là cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thanh đang nhìn mình , thế là An Tiếu Trúc bất ngờ ngoái cổ lại, ánh mắt của hai người đập vào nhau, lập tức như phát ra một mùi thuốc súng nồng nặc!
- Hừm!
An Tiếu Trúc hắng nhẹ một tiếng , rồi quay đầu lại tiếp tục dạy lũ trẻ hát.
- Hài, thật là đắc tội với ai thi không mà lại là với đàn bà! Con bé này vẫn còn giận anh lắm đây!
Diệp Thanh cười đau khổ lắc đầu, nhưng cũng chỉ được một lúc là lại toàn tâm toàn ý vào công việc luôn.
- Oa oa oa …
Người đến xem bệnh thưa dần, người đến khám sức khỏe đông dần lên, Diệp Thanh chạy qua giúp đỡ chỗ chỗ quy định mức độ máu , trong lúc đang lấy mẫu máu cho một em nhỏ , có thể em nhỏ này hơi nhát gan , vậy mà cũng sợ đến khóc ré lên , dỗ thế nào cũng không nín được!
- Oa oa oa …
- Anh làm cái gì thế! con người anh sao thô lỗ như vậy chứ ?! Thế mà cũng làm Tiểu Dung Dung khóc rồi ?!
An Tiếu Trúc tức giận sộc đến , trọn mắt lên nhìn Diệp Thanh , rồi thì đi ra dỗ cô bé kia :
- Dung Dung ngoan nào , ngoan, không khóc nữa ! Đến đây , chị cho ăn kẹo socola !
Diệp Thanh lập tức thấy khó chịu:
- Tôi làm gì mà thô lỗ chứ? trẻ con sợ tiêm , lại lấy máu nữa nên khóc cũng rất bình thường chứ sao nữa ?
An Tiếu Trúc tức giận ngẩng đầu quát lại :
- Anh thô lỗ, anh thô bạo ! Nếu anh không thô bạo , thì sao em nó lại khóc thế này , tại sao vừa rồi tất cả những y tá khác thì không có ai khóc cả , anh vừa đến thì có người khóc là sao ?
- …
Diệp Thanh cũng khó chịu , liên quát lại :
- Cô đúng là một con hổ cái, cố tình gây sự !
- Ai là hổ cái, mẹ anh mới là hổ cái, cả nhà anh đều là hổ cái !
An Tiếu Trúc bất thình lình đứng dậy , hướng về phía Diệp Thanh mà quát.
Giọng cô ấy trong trẻ êm tai , cao vút lảnh lót , tữa hồ như từng luyện qua thanh nhạc vậy , mới bão có một tí , mà làm cho sự chú ý của mọi người đều tập trung hết lại, những đám người ồn ào xung quanh cũng yên lặng theo, mọi ánh mắt đề dồn về phía hai người đó!
Ngay lúc đó đến những người biết chuyện xung quanh cũng cảm thấy rơi lệ, thấy cô bé Dung Dung đáng thương vừa mới khóc rống lên, giờ cũng cố gắng ghìm lại nấc lên từng hồi !
Mã Tiểu Linh lắc đầu :
- Cái ông Diệp Thanh này, sao mà lại cãi nhau vớ An Trúc tiếp rồi ?
Lưu Châu Lệ chạy ra khuyên :
- Tiểu An, thôi mà, chuyện nhỏ thôi mà, hà tất phải như vây !
Hà Phẩm Dật cười nhạt :
- Cái thằng nhóc này, đúng thật là điếc không sợ súng, không ngờ đến cả con gái của thị trưởng nó cũng dám đắc tội! Sau này có chết mày cũng không biết vì sao mà chết nữa !
Người dân thôn Mạc Gia Cốc cũng khuyên nhủ sôi nổi . Dù sao, hai người đó, một người thì là bác sĩ có nhiều ân đức đối vớ họ , còn một người thì là đương kim tiểu thư con gái thị trưởng nhưng lại như một thiên thần vậy, đối với họ thân thiết như người nhà, lại còn tặng quà cho họ nữa.
- Hưm , khó mà nói lý với cô ! Mệt phải cãi nhau với cô !
Diệp Thanh cười diễu cợt.
- Ai không thể nói lý, có mà tôi mêt phải cãi nhau với anh thì có!
An Tiếu Trúc chau cặp lông mày lá liễu của mình lên, giận dữ nói,