Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 119: Diệp Thanh, An Tiếu Trúc chắc tan xương nát thịt
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Shared by: MTQ -
Những người dâu kêu lên kinh hãi, đều khự lại, toát mồ hôi hột, cần biết rằng, cái vực này sâu cả trăm trượng, nếu rơi xuống đó chỉ có chết nát xương mà thôi.
Diệp Thanh nhíu mày lại giận dữ hét lên:
- Hà Phẩm Dật, ông là một tên súc sinh, rốt cuộc ông muốn là trò gì?
Lúc này Mã Tiểu Linh cũng thấy sợ, trong lòng thầm nghĩ: sau này không bao giờ mạo hiểm như vậy nữa, có những gã đàn ông biế.n thái, thật đáng sợ.
Hà Phẩm Dật bò lên, nhìn thấy trước mặt đâu đâu cũng có người dân vây quanh, chỉ trỏ vào hắn, đều nghị luận việc làm đồi bại của hắn, bỗng lúc này quả mê huyễn phát tác, hắn kêu gào thất thanh:
- Tôi muốn làm gì ư? Tôi muốn làm gì mày không nhìn thấy đó sao? Ha ha ha, hai đứa tiện nhân chúng mày, không sớm muộn gì ông mày cũng giết các người thôi.
Hai mắt hắn đỏ rực lên, giống như bị điên vậy, Diệp Thanh tự nhiên cũng mạnh dạn, không hề e sợ gì, không màng tới những lời của Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu , An Tiếu Trúc và mọi người bảo lui lại phía sau.
Quý Cổ Phong nhìn chằm chằm Hà Phẩm Dật thấy sững sờ, biến sắc, kêu lên:
- Hắn ăn phải....
Hắn vừa nói ra câu đó liền ôm mồm lại, không dám hé răng nói tiếp.
Y thuật của hắn cũng không phải vừa, với những loại thuốc gia truyền của nhà mình thì nắm rất rõ, lúc đó thấy Hà Phẩm Dật có những lời nói vô liêm sỉ đó, liền nghĩ ngay tới, hay là hắn đã ăn phải quả mê huyễn, nên mới thế này.
- Ăn cái gì thế?
Diệp Thanh hỏi.
Quý Cổ Phong vội lắc đầu:
- Không có gì, tôi sợ hắn quẫn trí, nhảu xuống đó thôi, nói xong liền liếc nhìn An Tiếu Trúc.
Hắn cũng là một người thông minh, mấy ngày này chỉ có An Tiếu Trúc là người ngoài vào vườn thuốc nhà hắn thôi, lại còn chụp ảnh, đương nhiên cô là người đáng nghi ngờ nhất. Nhưng, người đẹp ở đó, hắn sẽ không nói ra chân tướng đâu. Hơn nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì, e rằng Quý gia cũng khó tránh được trách nhiệm.
An Tiếu Trúc có tật giạt mình, trong lòng thầm nghĩ: cũng may, không phải chị Tiêu Linh uống phải. Quái lạ, sao tên Hà Phẩm Dật này lại dính chưởng nhỉ?
- Ha ha ha!
Hà Phẩm Dật ngẩng đầu cười, kêu lớn:
- Diệp Thanh, Mã Tiểu Linh, hai đứa tiện nhân này, ông mày phải giết hai đứa, để bõ uất hận.
Lý Tiểu Miêu kêu lên:
- Hà Phẩm Dật, ông điên rồi sao, mọi người dù sao cũng là đồng nghiệp, chẳng có thù oán gì với ông, hà cớ gì ông lại làm như vậy?
Diệp Thanh tức giận quát:
- Hà Phẩm Dật, ông táng tận lương tâm, không ngờ lại làm trò lố bịch với bác sĩ Mã, mau tự chọi trói theo tôi đến đồn công an đầu thú.
- Làm trò lố bich là sao? Trò lố bịch là thế nào? Là con tiện nhân Mã Tiểu Linh chủ động quyến rũ tao đó chứ. Ha ha, không tin mày hỏi nó xem, hỏi xem bây giờ có phải toàn thân đang nóng rực lên không, phía dưới khi ướt sũng rồi ý chứ. Ha ha!
Hà Phẩm Dật nhếch mép cười, trong mắt toàn những thù hận, tức giận.
Mã Tiểu Linh vừa tức vừa xấu hổ, quát:
- Hà Phẩm Dật, ông bị điên rồi sao, đồ vô liêm sỉ.
Diệp Thanh nhăn mặt nhíu mày nói:
- Tên Hà Phẩm Dật này đúng là bị điên thật rồi, giữa đám đông này không ngờ lại dám nói ra những câu tục tĩu như vậy.
- Ý, không phải không phải, sao tự nhiên mình lại thấy toàn thân nóng rực, cậ.u nhỏ lại cưng cứng lên thế nhỉ.
Diệp Thanh ôm lấy Mã Tiểu Linh, bảo vệ cô, không ngờ trong lúc này sao cơ thể mình lại có phản ứng kỳ quái này nhỉ.
Diệp Thanh tự trách bản thân, lắc lắc đầu, hơi tỉnh táo một chút rồi, liền nói với mọi người::
- Tên họ Hà táng tận lương tâm kia, chắc hắn điên thật rồi, không ngờ lại dở trò đồi bại với bác sĩ Mã, mọi người lên tóm hắn lại đưa đến đồn công an đi
Mọi người đều đồng thanh đáp:
- Được!
Những đám thanh niên thấy hắn nói những câu ngông cuồng vậy, tiếc rằng không lập tức lên cho hắn một bài học được, nhưng hắn đang đứng ở chỗ vực, đến đó rất nguy hiểm, nên lưỡng lự không lao vào ngay.
- Đôi tiện nhân này, ông sẽ giết chúng mày.
Hà Phẩm Dật thấy Diệp Thanh ôm eo Mã Tiểu Linh rất thân mật, không khỏi tức giận lao tới chỗ Diệp Thanh.
Lần này hắn như một con thú điên, lao vào Diệp Thanh rất nhanh, khoảng cách năm sáu mét mà trong khoảnh khắc đã lao tới,