Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 121: Diệp Thanh hại đời An Tiếu Trúc
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Trê.n đỉnh vực, chỗ lửa trại.
Những người của bệnh viện Ngô Đồng thì vô cùng đau khổ và bị thương, nhất là Mã Tiểu Linh, Lý Tiểu Miêu. Khóc như mưa, như không thể sống nổi nữa.
Một lát sau, Quý lão thần y, Quý Cổ Thanh và đám người chạy tới.
Quý Chi Xương giẫm chân ngẩng đầu lên trời kêu lớn:
- Tiểu Diệp à, lão phu ta đã hại cậu rồi. Nhẽ ra lão phu không nên làm lửa trại thế này...
Quý lão thần y của nước mắt ngắn nước mắt dài, vô cùng đau khổ, giống như con cháu của mình gặp nạn vậy.
Quý Cổ Thanh vội vàng đỡ nông nội mình, an ủi nói:
- Ông à, sống chết trời đã định rồi, không biết chừng Diệp Thanh gặp dữ hóa lành ý, lúc này nên huy động toàn dân trong thôn xuống vực tìm thôi.
- Xem lão thật hồ đồ!
Quý Chi Xương lúc đó mới định thần lại, vỗ tay vào trán, lau nước mắt, nói:
- Chuyện này không thể chậm trễ được, mau chóng đi thông báo cho các nhà các hộ, đốt lửa lên tìm trong đêm ngay, dưới vực thẳm lang sói rất nhiều, nếu chậm trễ e rằng không còn tìm thấy mảnh xương đâu.
Nghe thấy lời này, Lý Tiểu Miêu liền kêu lên kinh hãi, Mã Tiểu Linh thì ngất luôn.
Quý Cổ Phong liền dẫn theo những người dân trong thôn đốt đuốc lên rời đi, trong chốc lát đã thấy rất nhiều đuốc được đốt sáng lên, chia nhau xuống vực tìm.
...
Bạch Thủ Cảnh tầng thứ nhất trong Bạch Ngọc bảo tháp, Diệp Thanh dùng tay xé toạch váy của An Tiếu Trúc như muốn vồ vập ngay vào người cô.
- Cậu làm trò gì thế? Cút ra chỗ khác cho tôi.
An Tiếu Trúc có vẻ sợ, giống như chú thỏ trắng bị động muốn chạy thoát vậy, nhưng toàn thân đều bị Diệp Thanh đè lên rồi, giãy dụa cũng chẳng được, hai tay vẫn không ngừng che ng.ực, dùng lực đẩy Diệp Thanh ra.
- Phù... phù... phù...
Diệp Thanh thở càng ngày càng gấp, tuy bị đẩy ra nhưng cậu càng lao vào gần hơn, lần nữa lại đẩy An Tiếu Trúc nằm xuống đất, đôi bàn tay không ngừng sờ soạn khắp người cô, rất nhanh, đôi bàn tay đó lại ôm lấy đôi bầu ti rất mềm mại của cô.
Chỉ có điều, đôi g.ò bồng này quá to so với thân hình của cô, tay Diệp Thanh to như vậy mà còn không thể nào ôm trọn được, chỉ ôm được một nửa bầu ti thôi, cậu cứ thể mà vần vò rồi bóp lấy bóp để, thấy tay mình bóp như vậy vẫn bị lớp áo cản trở nên, dùng tay giật phăng chiếc áo ng.ực và lớp áo ngoài ra.
Xoạch! Lúc này hai bầu ti trắng ngần kia lồ lộ trước mắt cậu, không còn bị cái gì bó buộc nữa, nhưng vẫn giữ được độ đàn hồi.
Lúc này đôi mắt của Diệp Thanh càng ngày càng tỏ ra nóng bỏng hơn, đôi tay to lớn ôm chặt lấy đôi g.ò bồng đó, bóp và véo như chưa bao giờ được bóp vậy.
- Á...!
An Tiếu Trúc cảm thấy mê muội, từ lúc sinh ra tới lúc trưởng thành, chưa có người đàn ông nào được nhìn đôi g.ò bồng của cô, càng không có ai sờ được ng.ực cô. Lúc trước, trong lúc sự sống và cái chết trong gang tấc nên cô kệ để Diệp Thanh ôm lấy ng.ực, nhưng không ngờ, bây giờ nằm ở đây rồi hắn vậy cứ ôm và còn làm liều hơn, trong lúc ngượng ngùng cũng pha chút kh.oái cảm trong đó.
Nhưng cái kh.oái cảm này thì rất mỏng manh thôi, cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác đó cả, khiến người ta càng muốn cảm giác này mãnh liệt hơn. Nhưng, sự xấu hổ và cái lý trí của cô đã thắng được cái kh.oái cảm này, An Tiếu Trúc vô cugnf tức giận, liền há mồm cắn mạnh vào vai Diệp Thanh.
Cú cắn này không hề thương tình chút nào, đôi vai cậu hằn lên cả mấy chiếc rằng của cô, khiến vai Diệp Thanh rớm rớm máu.
- Á!
Diệp Thanh kêu lên, không chịu thua kém, cậu cũng đưa miệng cắn lại, lần này cậu không cắn trả vào vai mà cắn ngay vào đầu ti của cô.
- Á! Á ...!
An Tiếu Trúc khẽ rê.n rỉ, cô vẫn chưa đến mười bảy tuổi mà, cũng mới đang học lớp 11 thôi, đã bao giờ có được cái cảm giác này đâu, lúc này thân thể mềm nhũn ra, hai đầu ti của cô bắt đầu cưng cứng lên, nhất là đầu ti mà Diệp Thanh cắn, bắt đầu cứng và to ra, cùng lúc đó, chỗ thầm kín của cô cũng có gì gì ướt át.
Sự xấu hổ tột cùng này khiến cô không còn phản ứng của một đứa trẻ nữa.
- Tôi cắn chết cái tên khốn nhà mi!
An Tiếu Trúc vừa giận vừa xấu hổ, lấy hết lực toàn thân để cắn Diệp Thanh, nhưng cho dù cô có làm gì thì Diệp Thanh vẫn cứ như một ngọn núi, không hề lay động được, rồi cậu bắt đầu m.út m.út đầu ti của cô.
- Bỏ tôi ra, cái tên khốn này.
An Tiếu Trúc thấy mình véo và cắn không có hiệu quả, lại lần nữa dùng lực đẩy Diệp Thanh ra. Tất nhiên là không đẩy được rồi.
Diệp Thanh dùng một tay ôm lấy bầu ng.ực, một bầu ng.ực khác thì bị mồm Diệp Thanh ngậm rồi, lưỡi cậu bắt đầ đá đá đầu ti, tay kia thì từ từ