Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 124 : Được thăng chức sao?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Diệp Thanh, các cậu đi đâu vậy? Làm chúng tôi suốt cả đêm, tìm đi tìm lại mà chẳng thấy đâu.
Mã Tiểu Linh cười nói.
Diệp Thanh cảm thấy áy náy, ho lên một tiếng, giải thích:
- Đêm qua chúng tôi rơi xuống vách núi, gần rơi xuống đất thì được dây leo giữ lại, may mà giữ được mạng, nhưng chúng tôi không thuộc đường, trời thì tối quá, nhìn chẳng rõ, lại sợ gặp phải thú dữ, nên chúng tôi đành tìm một cái động gần đó trú lại một đêm.
Lời Diệp Thanh kể rất mơ hồ, hơn nữa còn nhiều kẽ hở. Có điều giờ mấy người họ sống sót trở về, mọi người mừng còn không kịp, hơi sức đâu mà đi điều tra xem có phải là nói dối hay không.
Lúc Diệp Thanh kể, trong lòng lo nơm nớp, ngoái đầu nhìn An Tiếu Trúc, như sợ cô sẽ đứng trước bàn dân thiên hạ vạch trần sự thật vậy. Nhưng cũng may, cô gái kiêu ngạo ấy, tinh thần sa sút, buồn bã, song vẫn theo thói quen hếch cao cằm, lộ rõ cái vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo mà cũng rất bướng bỉnh. Diệp Thanh có chú ý tới. Lúc cậu nhìn cô, đôi môi mỏng cong cớn của cô chép chép nhè nhẹ.
- Tiếu Trúc, cô không sao chứ?
Mã Tiểu Linh đi tới, ôm chặt lấy An Tiếu Trúc, lo lắng hỏi thăm cô. Cùng lúc ấy, cô mới để ý, trên người An Tiếu Trúc có một chiếc áo khoác trắng rất sạch sẽ. Cô ta rơi xuống vách núi mà lại kiếm đâu ra quần áo không biết.
- Chị Tiểu Linh!
An Tiếu Trúc ngã nhào vào lòng Mã Tiểu Linh, gục đầu mà khóc.
Diệp Thanh tim đập loạn xạ, sợ rằng mọi việc sẽ bị bại lộ.
- Ngoan nào, đừng khóc, giờ không sao rồi.
Mã Tiểu Linh vỗ nhẹ lưng An Tiếu Trúc, an ủi nói.
Cũng may, An Tiếu Trúc khóc xong một trận rồi thôi. Tiếp đó, Mã Tiểu Linh giúp cô lau nước mắt rồi nửa như đỡ nửa như kéo cô đi. Những người cùng đi men theo con đường núi gập ghềnh hướng về phía nhà lão thần y họ Quý trên đỉnh núi mà đi.
Suốt dọc đường, Diệp Thanh cũng dò hỏi những chuyện xảy ra sau khi hai người họ rơi xuống vách núi.
Sau khi họ rơi xuống vách núi, Hà Phẩm Dật chủ động nhảy xuống, kế đến Quý Gia Lãnh gần như huy động cả thôn tìm kiếm họ. Lão thần y họ Quý còn nói, bất luận thế nào cũng phải đưa được Tiểu Diệp, Tiểu An về. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, khiến Diệp Thanh xúc động vô cùng.
Cứ thế, suốt dọc đường đi lại gặp rất nhiều người tham gia tìm kiếm. Mọi người nhìn thấy Diệp Thanh và An Tiếu Trúc vẫn bình an vô sự thì cứ tấm tắc, nào là cát nhân thiên tướng, đại nạn không chết tất có phúc về sau, vân vân.
Quý Cố Thanh báo án. Đồng chí cảnh sát từ đồn ngoài núi đã nhanh chóng tới từ sáng sớm ngày thứ hai. Giờ vẫn còn đang ở nhà Quý Gia Lãnh. Rồi còn phái bao nhiêu là công an tới tìm giúp. Xác Hà Phẩm Dật đang được những công an này xử lí. Đã có người chở về nhà tang lễ trên trấn, giờ chỉ còn chờ người nhà đến nhận.
Cả chặng đường, An Tiếu Trúc nói rất ít. Ngoài việc thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi của Mã Tiểu Linh ra, còn lại gần như chẳng để ý tới ai hết, thậm chí đến cả phóng viên cao cấp Lưu Chu Lệ sau khi nghe tin vội chạy tới cũng chẳng buồn quan tâm. Bà con cho là do cô sợ hãi quá mức chứ chẳng ai nghĩ ngợi gì nhiều. Mã Tiểu Linh rất đau lòng, nhưng suốt chặng đường vẫn chăm sóc cô.
Chỉ có điều mỗi khi An Tiếu Trúc và Mã Tiểu Linh thì thầm ở phía sau thì phía trước Diệp Thanh lại được một lần đứng tim, không nhịn nổi phải quay đầu lại nhìn.
Tới được nhà lão thần y họ Quý, là lại thêm một lần chúc mừng. Tiếp đó đến phần lấy khẩu cung. Mấy anh công an vừa nghe An Tiếu Trúc là tiểu thư nhà thị trưởng, nhất thời ngạc nhiên vô cùng, càng thấy vụ án này phải quan tâm hơn.
Diệp Thanh và An Tiếu Trúc cứ như đã có giao ước ngầm. Cả hai đều lấp liế.m chuyện hoang đường xảy ra tối qua.
Xẩy ra chuyện như thế này, chương trình khám bệnh miễn phí đương nhiên không được tiến hành nữa. Qua trao đổi, đội khám chữa bệnh bệnh viện Ngô Đồng quyết định lập tức quay về. Người của Quý Gia Lãnh đưa họ xuống núi. Rồi đến đích thân lão thần y phải tới, một lần nữa