Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 126 : Trừ được một đối thủ
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Mã Tiểu Linh bước lên phía trước một bước, tránh xa một chút cái ngón tay không an phận của Diệp Thanh, rồi đối diện với cô nàng kia khẽ cười nói:
-Tôi chỉ nói thế thôi có nói họ tên là ai đâu mà cô nóng nảy như vậy làm gì? Ồ, suýt nữa thì quên, có khi không phải tám mà có khi là chín, là mười người cũng lên, làm sao mà biết rõ được!
- Cô... ! Mã Tiểu Linh, cô ức hiếp người quá đáng vừa thôi!
Cô nàng này vừa nói xong liền kích động xông lên. Diệp Thanh nhanh chóng di chuyển người đứng trước người Mã Tiểu Linh, quát khẽ:
- Cô nếu còn gây rối ở đây tôi sẽ đuổi cô ra ngoài!
Cô gái đúng là sợ Diệp Thanh, liềnliền dừng lại:
- Hừ, Mã Tiểu Linh, cô đừng cậy có bạn trai rồi mà vênh mặt lên nhé! Hãy đợi đấy! Cô gái dậm mạnh chân rồi lại õng ẹo rời đi!
- Cô ta là ai?
Diệp Thanh hỏi
- Trần Linh Linh!
Mã Tiểu Linh thản nhiên nói.
- Ồ.
Diệp Thanh giật mình, lúc cậu vừa mới vào bệnh viện thì có nghe người khác nói qua, bệnh viện Ngô Đồng có “ Song Linh “ , Mã Tiểu Linh, Trần Linh Linh, được mệnh danh là ngô đồng song mã! Tuy rằng hai cái tên nghe đều rất bình thường nhưng lại là hai tuyệt đại mỹ nhân!
Mã Tiểu Linh thì không cần phải nói, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa gần đây lại dùng “ Ngũ Kỳ Thủy DữuĐan “ do Diệp Thanh tặng nên ngực càng ngày càng nảy nở hơn. Vóc dáng bên ngoài đã dần dần vượt qua Trần Linh Linh vài phần.
- Cô ta không phải đi bệnh viện nước ngoài học tập hay sao? Sao tự nhiên về rồi? Diệp Thanh hỏi.
- Cô ta đã đi hơn nửa năm rồi giờ chắc cũng đến lúc về, tôi không rõ lắm!
Mã Tiểu Linh cười nói, nghĩ tới Diệp Thanh vừa rồi chủ động bảo vệ nàng, trái tim liền cảm thấy ấm áp, đột nhiên mắt vừa chuyển giảo hoạt hỏi:
-Thế nào, đại mỹ nữ xinh đẹp không? Để tôi giới thiệu cho cậu.
- Miễn đi, ba năm thay tám bạn trai, tôi thèm vào ý chứ! Nói cho cùng cô ta cũng bình thường thôi!
Diệp Thanh tất nhiên sẽ không quan tâm đến loại người này. Trần Linh Linh cho dù xinh đẹp nhưng tính cách không tốt. Loại người này cho dù cởi hết đồ trước mặt cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không yếu lòng...Cùng lắm thì cũng chỉ ngó nghiêng qua!
- Trước kia sao chưa nghe cô nói qua nhỉ, cô và cô ấy có bất hòa gì sao?
Diệp Thanh vội vàng chuyển đề tài.
- Còn phải nói nữa sao?
Mã Tiểu Linh lườm cậu một cái, thầm nghĩ, trong lòng cậu chị là người phụ nữ hẹp hòi vậy sao? Lại còn nói xấu sau lưng người khác.
Diệp Thanh không chịu được cái kiểu làm nũng của phụ nữ, nhất là Mã Tiểu Linh, quả thực vô cùng quyến rũ, khiến cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn!
- Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có gì sao?
Mã Tiểu Linh cười khanh khách, người luôn luôn phóng thoáng như cô, không ngờ khi bị người khác nhìn lại lộ ra chút ngượng ngùng.
- Không tỳ vết, trơn bóng như ngọc, trong trắng lộ hồng, thật muốn cắn một cái!
Diệp Thanh nghiêm túc bình phẩm nói.
- Đồ quỷ sứ, lẻo mép!
- Lại đây hôn một cái nào!
- Đừng đùa nữa! Có bệnh nhân đang vào rồi.
- Đâu có ai
Diệp Thanh không tin, nghĩ rằng Mã Tiểu Linh nói dối cậu. Quay lại nhìn quả thực có một cô gái khoảng 20 tuổi, đang đứng ở cửa, cầm quyển sổ bệnh án, tủm tỉm cười nhìn hai bọn họ.
- Bác sĩ Mã. em đi làm việc đây, lát nữa nhờ chị chỉ giáo cho em.
Diệp Thanh xấu hổ, nhanh chân chạy đi!
Mã Tiểu Linh cũng có chút ngượng ngùng, đứng lên ho khan vài tiếng rồi bắt đầu tiếp đón người bệnh:
- Chào ngài, mời ngồi!
…
Diệp Thanh mặc áo blu vào, đi đến chỗ phòng bệnh mà cậu phụ trách kiểm tra một lượt.Đồng thời cứu chữa mấy người bệnh bộc phát nặng. Đang định đi lên lầu tìm chuyên gia về xương khớp lão Trịnh tán gẫu thì một cô y tá hấp tấp chạy tới:
- Bác sĩ Diệp, viện trưởng gọi điện thoại đến, bảo anh lên đó!
Tim Diệp Thanh đập thình thịch, có dự cảm dường như có chuyện tốt sắp tới :
- Gì chứ, chẳng có lẽ lại nhanh như thế cho mình giữ chức phó chủ nhiệm khoa? Mình mới đi làm được có mấy tháng, còn chưa quen hết bệnh viện.
Cậu đi đến tòa nhà hành chính, tới trước văn phòng của Trương Hạo Bác, bèn gõ cửa, bên trong truyền tới giọng nói của Trương Hạo Bác. Diệp Thanh liền đi vào, chỉ thấy Trương Hạo Bác đang cầm mấy bản báo cáo xem.
- Viện trưởng Trương, bác tìm cháu có việc gì ạ?
Diệp Thanh cố gắng đè nén niềm phấn khởi trong lòng, làm bộ như chưa biết gì hỏi.
- Ừ, Tiểu Diệp, ngồi đi! Trương Hạo Bác chỉ vào ghế sô pha, Diệp Thanh không chút khách khí ngồi xuống.
Trương Hạo Bác nói:
- Tiểu Diệp, lần này cháu làm việc quả không tồi! Hoạt động chữa bệnh từ thiện tuy rằng gặp không ít khó khăn, nhưng cũng xem như thành công tột đẹp!
- Cảm ơn viện trưởng đã khích lệ,cháu cũng