Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 130: Sung sướng, phê...
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
- Ò e ò e
Xe cảnh sát kêu to đi tới. Tuy rằng chỉ có một chiếc nhưng như vậy cũng là đủ rồi. Trong đêm tối đèn xe cảnh sát nhấp nháy tỏa ra khí thế uy mãnh.
- Chết tiệt, nhất định là thằng nhãi kia báo cảnh sát.
Một gã trên mặt có vết sẹo dao chém trên xe dữ tợn nói.
- Đại ca, Chúng ta cứ tiếp tục đuổi theo. Có mỗi một chiếc xe cảnh sát chúng ta không cần phải sợ.
Một gã mập mạp lấy dao găm ra chém phần phật trong gió như bướm tung bay nhưng vô cùng mãnh liệt.
-Không ổn, gã đeo kính râm ngồi ở tay lái phụ xua tay , do dự một chút rồi nói:
-Nhanh chóng rút lui.
Vì thế xe tải lập tức quay đầu, “ Vù “ chạy về phương xa. Lúc chiếc xe đi khỏi, cách Diệp Thanh không đến trăm mét, có thể nói là vô cùng nguy hiểm. Nếu là xe cảnh sát xuất hiện chậm một chút, em rằng bọn bắt cóc đã tóm được hai người Diệp Thanh rồi.
- Chú Diệp, sao rồi, không có việc gì chứ?
Xe cảnh sát vừa dừng lại. Vương Binh thò đầu ra hỏi Diệp Thanh . Cùng lúc đó ánh mắt đảo qua người An Tiếu Trúc lộ ra tia dị sắc.
- Cũng may vẫn chưa chết, chỉ hơi kiệt sức thôi.
Diệp Thanh ngồi dưới đất uể oải nói, trên mặt thể hiện sự mệt mỏi. Một đường đuổi theo, leo tường, đánh nhau, cứu người hao phí thể lực và nguy hiểm vô cùng.
Cậu nhìn chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, chỉ thấy Trình Thiết ngồi ở ghế phụ, phía sau còn có cảnh sát hình sự, liền mỉm cười và gật đầu chào bọn họ.
- Vậy đi, Cậu cởi trói cho cô ấy. Chúng ta đuổi theo bọn bắt cóc.
Vương Binh cười cười ném một dao găm dân dụng cho qua cửa sổ cho Diệp Thanh. Sau đó đạp ga đuổi theo bọn bắt cóc.
Trong xe Trình Thiết giơ ngón tay cái lên, khen:
- Cái cậu Diệp Thanh này thật là giỏi à. Một mình đột nhập vào hang ổ của bọn bắt cóc. Không những cứu người mà còn có thể an toàn thoát ra. Rất giỏi!
Phía sau một gã cảnh sát hình sự nói:
- Đã nghe lão nhắc tới cái tên Diệp Thanh. Hoá ra là tiểu tử này. Không ngờ lại có bản lĩnh như vậy, không làm cảnh sát thật phí quá.
Vương Binh cười to nói: - Làm cảnh sát gì, người ta là bác sĩ giỏi đó.
Trình Thiết gật đầu nói:
- Nếu nói về y thuật. Tiểu Diệp có thể nói là xuất thần nhập hóa, tốt hơn đánh nhau rất nhiều.
Phía sau hai gã cảnh sát hình sự ngay lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, xin Vương Binh và Trình Thiết giới thiệu. Nhà bọn họ có vài người bị bệnh.
Vương Binh và Trình Thiết tự nhiên vui vẻ đồng ý. Vương Binh lại khâm phục nói:
- Diệp Thanh thật tốt phúc không ngờ cứu được con gái của Chủ tịch thành phố.
Tất cả mọi người vui vẻ cười không ngừng. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ không ở lại. Trong chốc lát còn có một đại đội tới, cũng không cần lo lắng an toàn cho Diệp Thanh.
......
Bên đường khá tối, lâu lâu mới có chút đèn chiếu từ xa tới. Diệp Thanh s.ờ soạng cắt dây thừng cho An Tiếu Trúc.
- Tên Vương Binh này thật là, trời tối như vậy, ngay cả đèn pin cũng không đưa cho mình một cái.
Diệp Thanh thầm oán giận trong lòng có chút hoảng loạn, bởi vì s.ờ soạng cắt sợi dây khó tránh khỏi đụng đến chân của An Tiếu Trúc, cách mỏng một lớp quần bò mỏng manh. Hắn có thể cảm giác được cảm giác cực kỳ mềm mại làm cho người ta không khỏi nghĩ lung tung.
- Ôi, cứ như mình mới s.ờ nàng lần đầu tiên vậy. Sao không có ấn tượng gì hết nhỉ, buồn quá.
Diệp Thanh nhớ lại sáng sớm hôm đó tỉnh lại hai người đều l.õa thể. Nghĩ tới cảnh điên cuồng hôm đó tim liền đập nhanh nhiệt huyết sôi trào. Cậu vẫn nhớ rõ sự tình hôm đó, nhưng lúc này thì hoàn toán quên hết.
- Cậu đã khỏe rồi thì mau cắt dây nhanh lên đi.
An Tiếu Trúc thấy Diệp Thanh trong lúc cắt dây, không ngờ còn nhân cơ hội lợi dụng, liền vô cùng khó chịu, không kìm nổi nói.
- Được rồi, được rồi, sắp được rồi.
Diệp Thanh dùng sức cắt một phát lập tức “ Xuy lạp “ một tiếng. Cuối cùng sợi dây thừng cũng đã bị cắt đứt.
- Chúng ta trở về thôi, nơi này đáng sợ quá.
Diệp Thanh ném dao găm xuống đất đứng dậy xem xét xung quanh, đột nhiên phát hiện cách đó không xa không ngờ có một ngôi mộ. Trên ngôi mộ có ánh lửa lập lòe.
Lúc này An Tiếu Trúc cũng thấy khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch. Tuy rằng bọn họ đều không tin vào ma quỷ nhưng ở bên cạnh nấm mồ vào buổi tối thì cũng cảm thấy sợ hãi.
- A
An Tiếu Trúc vừa đứng lên, không ngờ đùi tê dại rồi lại té xuống.
- Làm sao vậy?
Diệp Thanh hỏi.
- Chân tôi đã tê dại rồi, không thể đứng được.
- Chắc là do cô bị buộc lâu nên vậy. Để tôi xoa bóp cho cô.
Diệp Thanh ngồi xổm xuống tính toán thi triển tuyệt kỹ sở trường “ Quy xà bí thôi “ của mình.
Nào ngờ đâu tay chỉ mới động đậy đã thấy bạch quang chợt lóe. Một con dao găm lướt qua thiếu chút nữa chặt đứt ngón tay của Diệp Thanh. Cùng lúc đó An Tiếu Trúc lạnh lùng nói:
- Thu hồi bàn tay dơ bẩn của ngươi lại. Hừ, tưởng bở sao,ta chặt tay mi đó.
Không biết lúc nào An Tiếu Trúc đã lấy được dao găm.
Diệp Thanh: “ ... “
Thật đúng là đồ..., phụ lòng người tốt. Anh thề với trời vừa rồi tuyệt đối không có chút v3 vãn gì..
An Tiếu Trúc trong lòng oán giận nói:
- Tên lưu manh đáng chết, lại muốn nhân cơ hội ức hiếp ta.
Hai người đều trầm mặc không nói...
Hồi lâu sau, Diệp Thanh cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp nói:
- Cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp. Bọn người Vương Binh không biết khi nào mới trở về.