Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 147: Châm vào ng.ực thì có để lại sẹo không vậy?
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Thế nào gọi là vọng chẩn? Cũng chính là bác sĩ dùng chính thị giác của mình quan sát tất cả những bộ phận và toàn thân của bệnh nhân để chẩn đoán triệu chứng, và quan sát những chất được thải ra nữa vân vân, tiến hành quan sát có mục đích những bộ phận, đó là một trong tứ chẩn của đông y.
Nội dung chủ yếu của vọng chẩn bao gồm, qua sát thần, sắc, hình, thái, lưỡi, kinh mạch, da, ngũ quan, cửu khiếu vân vân, ngoài ra còn có những chất bài tiết, và hình, sắc và chất lượng của chất bài tiết nữa.
Trong đó, lưỡi chẩn và chẩn đoán sắc thái của mặt thuộc đầu mặc ngũ quan, nhưng do lưỡi và mặt phản ánh tình hình bệnh tình của nội tạng, tính xác thực cũng rất cao, do vậy hình thành nên chẩn sắc mặt và lưỡi chẩn, hai hạng mục này thuộc phần chẩn pháp truyền thống của đông y.
Nhưng hiện tại Diệp Thanh dùng phương pháp chẩn đoán bộ phận, chính là quan sát những bộ phận phát bệnh.
- Chị Hàn, quả thực rất xin lỗi, bệnh của chị cũng có chút khó khăn, chỉ dựa vào bắt mạch thì không thể nào chẩn đoán chính xác được, nên cần...
Diệp Thanh có chút ngượng ngùng hỏi, thầm nghĩ, người ta sẽ không mắng mình chứ?
Nhưng, tiếp theo, phản ứng của đối phương nằm ngoài dự kiến của cậu.
- Cái kia là cái gì?...
Vẻ mặt chị Hàn đỏ ửng lên, tim đập thình thịch, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh, chỉ khẽ hỏi.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên một người như bản sao của cô vậy, cứ nói với cô:
- Để cho hắn xem đi, để cho hắn xem đi, chỉ xem một lát thôi, chỉ là khám bệnh thôi mà, có sao đâu.
Tiếp theo, lại lóe ra một người khác, cũng như bản sao của cô vậy, lớn tiếng phản bác:
- Sao ngươi không biết xấu hổ vậy? Không ngờ lại đồng ý cho một người không hề quen biết gì xem ng.ực sao?
- Nhưng hắn là bác sĩ mà.
Hình ảnh trước, nói có vẻ rất có lý.
- Là bác sĩ thì sao nào, hắn là một gã đàn ông mà.
Hình ảnh sau này đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn hình ảnh kia nói
- Vậy cũng không thể có bệnh mà không chữa được, sau ngươi có thể giấu bệnh sợ thầy thuốc chứ.
Hình ảnh trước cãi lý.
- Ngươi muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, muốn để người khác xem thì hãy bước quan cửa ải tôi rồi hãy nói.
- Làm sao để qua đây?
- Oẳn tù tì.
- Được, nào!
- Một, hai, ba!
Hai người đồng thời đưa tay ra, hình ảnh thứ nhất ra nắm đấm, hình ảnh sau ra kéo, lần này thắng thua đã phân, hình ảnh sau lập tức biến mất.
- Tôi đã nói rồi, tôi cần phải kiểm tra kỹ ng.ực của chị, mới có kết luận chuẩn xác được.
Diệp Thanh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng người bệnh ở đây, lại do Ninh Não Nhi khẩn cầu, nên cậu không thể không chữa được, nên hít một hơi thật sâu nói.
- Vậy được thôi.
Chị Hàn cúi đầu xuống, giọng nói yếu ớt lí nha lí nhí.
Trong lòng Ninh Não Nhi bỗng nhiên cảm thấy có gì khó chịu, giống như có ai đó xâm nhập vào lãnh địa của mìn vậy, hoặc người khác lấy trộm của mình cái gì vậy, nhưng, cái cảm giác này chỉ mơ mơ hồ hồ thôi, ngay cả bản thân cô còn không hiểu rõ nữa là, chỉ trong chốc lát rồi tan biến mất.
Bây giờ, tên đã gắn vào cung rồi, không thể không bắn, Ninh Não Nhi cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chỉ nói:
- Vậy chúng ta lên tầng ba, vào phòng làm việc của tôi đi.
Sau đó, liền dẫn hai người đi lên lầu, trong lòng suy nghĩm thầm nói, đành để cho Diệp Thanh chữa bệnh cho cái chị Hàn này vậy, nếu mà chữa không khỏi, thì bản thân mình cũng gặp nhiều phiền phức lắm. Hơn nữa, bây giờ cũng không biết những khách hàng khác thế nào rồi, nếu quả thật là do tinh dầu, e rằng sẽ còn rất nhiều khách hàng bị bệnh như vậy, tới lúc đó, e rằng mình phải đóng cửa tiệm mất.
...
Lên lầu, đóng cửa xong, chị Hàn vẻ lưỡng lự cưởi chiếc áo phông màu trắng ra, sau đó lại cưởi chiếc áo ló.t màu tím ra, lập tức, đôi g.ò bồng nguy nga hiện ra trước mắt, nhưng trên bầu ng.ực trắng nõn nà như sữa bò kia có những chấm đỏ đỏ, to bằng hạt vừng, dày đặc, giống như hai trái dâu tây to vật vã vậy.
Trong lòng Diệp Thanh không có chút tạp niệm nào, hoàn toàn nhạp vào trạng thái của một