Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 42: Động lòng
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Diệp Thanh cũng ý thức được câu nói của mình có vẻ hớ, không khỏi mìm cười, rồi gãi gãi đầu.
- Thật là không có việc gì không?
Mã Tiểu Linh bỏ bút xuống, ngẩng đầu lên hỏi lầ nữa.
- Bác sĩ Mã, chuyện lúc sáng không phải như cô nghĩ đâu…
Diệp Thanh tiến lên một bước, giải thích, thấy Mã Tiểu Linh đưa ánh mắt nhìn mình, không khỏi ngắt đoạn, những cũng lấy hết dũng khí nói tiếp:
- Bệnh nhân đó cơ tim thiếu máu, đột nhiên váng đầu, sau đó ngã nhào xuống, tôi ra dùi cô ấy, chân ướt nên cũng ngã nhào xuống.
Mã Tiểu Linh đưa ánh mắt trong veo của mình nhìn Diệp Thanh như muốn nói: cậu nói chuyện này với tôi làm gì chứ?
Diệp thanh có vẻ khó xử, rất khó xử là đằng khác.
Hai người nhìn nhau, khiến bầu không khí trong phòng tầm mặc hẳn.
- Nói hết chưa?
Mã Tiểu Linh phá vỡ bầu không khí yên lặng đó, hỏi cậu.
- Ừ, nói xong rồi, chỉ có vậy thôi.
Diệp Thanh muốn giải thích cụ thể hơn chút nữa, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, nên gật đầu nói.
- Anh nghĩ tôi nên tin anh sao?
Mã Tiểu Linh dường như cười mà lại không phải cười, nhìn Diệp Thanh hỏi.
- Bác sĩ Mã, những lời tôi nói đều là sự thật, thực ra việc phá thai trước kia…
Diệp Thanh có vẻ kích động, lời nói cũng lớn dần, ngữ khí cũng nhanh dần.
- Được rồi, được rồi.
Mã Tiểu Linh nhíu mày lại, khua tay, cắt ngang lời giải thích của Diệp Thanh, có vẻ rất khó chịu nói:
- Những chuyện vớ vẩn của anh tôi không cần biết, chẳng liên quan gì tới tôi cả, anh cũng không phải giải thích với tôi làm gì, gì thì gì tôi cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của anh, chỉ hi vọng sau này anh chú ý hình tượng một chút, đừng bôi nhọ bệnh viện là được.
- Tôi, tôi…
Diệp Thanh muốn nói gì đó nhưng không thể nói được. Làm sao mình lại bôi nhọ bệnh viện chứ? Quả là oan uổng quá.
- Bác sĩ Mã, quả thật tôi không có mà…
Khuôn mặt rất đáng thương của Diệp Thanh nhìn Mã Tiêu Linh.
- Tiểu Linh!
Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng gọi, rồi tự động mở cửa bước vào, cắt ngang câu nói của Tiêu Thanh.
Diệp Thanh quay đầu nhìn, thấy phó chủ nhiệm khoa Hà Phẩm Dật đi tới.
- Diệp Thanh, cậu ở đây làm gì thế?
Hà Phẩm Dật nhíu mày, lạnh lùng hỏi Diệp Thanh.
Diệp Thanh thầm nói: ông không nợ gì mi tiền, chỉ là có vài câu khó nghe lúc sáng, có cần phải dùng ánh mắt này nhìn ông không? Đúng là đồ tiểu nhân.
- Tôi không làm gì cả, tôi đến tìm bác sĩ Mã thỉnh giáo vài vấn đề.
Diệp Thanh trả lời dứt khoát, rồi nói với Mã Tiểu Linh:
- Bác sĩ Mã, tôi ra ngoài trước đây.
- Ừ, anh đi làm việc của anh đi.
Mã Tiểu Linh phất tay, mặt không chút biểu cảm gì.
Chỉ có điều, lúc Diệp Thanh quay người đi, thấy ngực của cô bỗng lồ lộ, quả thật rất đẹp.
Hà Phẩm Dật nhíu mày, có chút ghen tuông và tức giận thầm nói: mẹ kiếp, cái tên Diệp Thanh này, gan to vậy, mới đến đây vài ngày, đã muốn cướp đệ nhất mỹ nhân của bệnh viện Ngô Đồng này sao? Chỉ là một bác sĩ thực tập nhỏ nhoi, làm sao mà xứng với cô ấy chứ, về soi gương lại đi.
- Chủ nhiệm Hà, có việc gì thế?
Mã Tiểu Linh thấy Diệp Thanh đã đi khuất, bỗng định lại thần, biết trong phòng còn người khác nữa, mỉm cười hỏi.
- Tiểu Linh, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, không có ai đừng gọi tôi là chủ nhiệm Hà, cô có thể gọi tôi là Hà Phẩm Dật, hoặc là A Dật, hay là gọi là anh Phẩm Dật cũng được.
Trong lúc này, sự ghien tuông và tức giận Hà Phẩm Dật đều nén xuống, mỉm cười nói.
Toàn thân Mã Tiểu Linh dường như nổi hết da gà, không khỏi nhún vay, khó xử nói:
- Ha ha, chủ nhiệm Hà, tôi thấy