Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 53: Trở về đúng lúc
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Ánh mắt khinh miệt của Dư Chính Khí lướt qua, rồi lại đổi ngay bộ dạng từ thiện cười ha hả.
Hắn cầm tay Diệp Thanh vui vẻ nói:
- Ai dà, cậu chính là Diệp Thanh đấy à, viện trưởng Trương đã nhắc tới cậu với tôi vài lần rồi, nói cậu rất tài năng, y thuật lại rất cao nữa, là một nhân tài hiếm có. Tôi luôn muốn gặp cậu, nhưng không có cơ hội, hôm nay đã có cơ hội gặp một nhân tài như cậu rồi.
Vừa nghe thấy lời này, Hà Phẩm Dật thấy khác khác, lẽ nào viện phó Dư chưa hiểu được hàm ý mình nói sao? Vừa nghĩ tới đây, Hà Phẩm Dật đứng phía sau cố ra hiệu, nhưng tiếc là đều không có tác dụng gì, Dư Chính Khí không thèm để ý, còn không thèm nhìn luôn.
Thực ra, làm sao Dư Chính Khí lại không hiểu ý Hà Phẩm Dật chứ, chỉ có điều hắn vốn là viện phó, cũng có cách hành sử riêng của hắn. Hon nữa, ông chỉ là một tên phó chủ nhiệm khoa nhỏ nhoi, lại còn chỉ huy tôi nữa chứ. Quả là không biết chừng mực.
- Xem ra tên tiểu tử này đắc tội không ít người đâu nhỉ.
Dư Chính Khí cười ha hả nhìn Diệp Thanh, bụng nghĩ.
Người thiếu phụ kia không đủ kiên hẫn, bỗng kêu lên:
- Ông chính là viện phó Dư sao? Bác sĩ bệnh viện các ông, à đúng rồi chính là tên Diệp Thanh này, lợi dụng khám bệnh để sàm sỡ người khác.
- Cái này...
Dư Chính Khí tỏ ra vẻ khó xử nói:
- Bác sĩ Diệp Thanh từ trước tới giờ biểu hiện rất tốt, là thành phần ưu tú của bệnh viện...
Thiếu phụ nói:
- Biểu hiện tố là không thể phạm sai lầm sao? Biết người biết mặt nhưng không biết được tim đen đâu, các người làm sao biết hắn không làm những điều dơ bẩn chứ.
Nghe thấy lời này, Mã Tiểu Linh liền nghĩ ngay đến kiểu sinh hoạt không giờ giấc của Diệp Thanh, nhưng, chuyện này chính cô thấy, biết Diệp Thanh hoàn toàn bị oan, liền đứng dậy nói:
- Viện phó Dư, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, lúc đó tôi không biết trong phòng kiểm tra của phụ khoa có người, nên tự tiện xông vào, ảnh hưởng đến công việc của Diệp Thanh, tôi thấy việc làm của tôi sai nên có lời xin lỗi người bệnh.
Nói xong liền cúi người xin lỗi thiếu phụ.
Lúc này Diệp Thanh thấy rất cảm động.
Thế nào gọi là chính trực chứ? Người như bác sĩ Mã mới gọi là chính trực, tuy thường ngày không thích gặp mình, cũng không tỏ ra có gì gì với mình, nhưng những lúc quan trọng nhất, vẫn lấy đại sự làm trọng, cũng không hề thối lui trách nhiệm, không như tên Hà Phẩm Dật kia, lợi dụng cơ hội để hãm hại người khác, quả là tiểu nhân.
Thấy Mã Tiểu Linh xin lỗi, Diệp Thanh cũng lập tức tiến tới cúi người xin lỗi thiếu phụ nói:
- Chị à, quả thật rất xin lỗi, nếu trong việc khám chữa có gì không phải xin chị bỏ quá cho, chị xem, tôi cũng không có ý làm chị đau, lúc đó quả thực là...
- Hừ, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì chứ? Lời xin lỗi này đáng bao nhiêu tiền chứ? Nếu vậy tôi cắt một đao vào người cậu rồi nói lời xin lỗi, tôi nói với cậu biết, nếu tôi kiểm tra ra có bệnh gì hay có di chứng gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, đó đều la do cậu hại. Tôi không cần biết, các người xem mà giải quyết đi, không có câu trả lời thích đáng, tôi sẽ không đi đâu hết.
Thiếu phụ bĩu môi, hay tay chống hông ngồi dưới ghế, nói.
- Viện phó Dư, đây hoàn toàn là hiểu lầm.
Diệp Thanh vội vàng nói.
Dư Chính Khí khẽ ra hiệu cho Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh đừng chen vào, rồi nói với thiếu phụ:
- Như thế này đi, tôi đại diện cho bệnh viện Ngô Đồng thành thật xin lỗi chị, còn tặng chị một cái thẻ Vip trị giá 5000 tệ, chị xem thế nào?
- Hừ, lấy 5000 tệ là có thể mua được tôi sao?
Thiếu phụ nói.
- Vậy... mười ngàn tệ nhé? Đây đã là mức cuối cùng tôi có thể làm được rồi đấy. Hơn nữa, chị cũng không bị tổn hại gì lắm đúng không?
Dư Chính Khí trầm giọng hỏi. Thiếu phụ lập tức nổi giận nói:
- Ông nói gì thế? Cái gì mà không bị