Thần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 68: Nhìn gì mà dán mắt vào thế
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Những người hiếu kỳ vây quanh nghị luận liên hồi, đều rất hứng phấn kể những gì mình thấy được, đặt biệt là những hình tượng của Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, kể mà như đã nhập tâm lắm, gọi hai người là “ kim đồng ngọc nữ”, hoặc” trời sinh một đôi”.
Cũng lúc này, trong đầu Diệp Thanh vang lên một tiếng” tít” chúc mừng đã cứu được cả mẹ lẫn con, đạt được 18.6 điểm Y Linh.
Bỗng Diệp Thanh thấy rất hưng phấn và cũng có đôi chút tự hào.
- Ha ha, quần áo của cậu đều ướt hết cả rồi.
Mã Tiểu Linh chỉ vào bộ dạng ướt đẫm mồ hôi của cậu, ha ha cười lớn, đôi mắt to và đẹp rất mê hồn.
- Ha ha, cô cũng vậy mà, lại còn nói người khác nữa chứ.
Diệp Thanh lau mồ hôi trên mặt, rồi trêu nói.
Mã Tiểu Linh hoảng hốt, vội nhìn xuống kiểm tra, cũng may là mặt bộ quần áo sẫm màu, nên không lộ ra những chỗ nhạy cảm. Hai người nhìn nhau, vẻ rất vui, vừa trải qua chuyện này, dường như khoảng cách giữa hai người thêm gần lại.
Đứa bé do đẻ non, thời gian dự định sinh không đủ, nên cơ thể rất yếu, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện để chăm sóc, thai phụ cũng được các y tá đưa lên cáng cho lên xe cứu thương.
Đán người hiếu kỳ cũng đi theo ra bên ngoài, những ánh tiếng chớp chớp liên tục, cánh phóng viên liên tục chup những thiên sử áo trắng kia, còn quay cảnh các y tá khiêng thai phụ và đứa bé lên xe cứu thương nữa.
- Bác sĩ Tương, tôi là phóng viên của nhật báo Phù Liễu, phiền bà nói vài câu với chúng tôi, xin cảm ơn!
- Bác sĩ Mã, tôi là phóng viên của chuyên mục tin tức tổng hợp đài truyền hình Phù Liễu Lý Giai Giai, xin cô có thế nói lại quá trình đỡ đẻ và chăm sóc thai phụ và đứa bé được không? Trong lúc đỡ đẻ đã gặp phải những khó khăn nào? Và làm cách nào để khắc phục vậy?
- Cậu bác sĩ trẻ tuổi, xin hỏi những kỹ thuật xoa bóp phức tạp này, cậu học được ở đâu vậy?
Một phóng viên đài tiếng nói FM101.88 cầm míc vây quanh cậu hỏi.
...
Rất nhanh mọi người đều đến chỗ cữ cứu thương, đám y tá cũng chẳng còn thời gian và tâm trí nào để quan tâm đến đám phóng viên nữa, ai nấy đều đang làm đúng bổn sự của mình, Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh cũng chui vào trong xe, bọn họ cũng không phải là những người thích được nổi tiếng này nọ.
Chỉ có Tương Xuân Yến tuổi tác lớn nhất thì bị đám phóng viên vây quanh, bác sĩ Tương bất đắc dĩ cũng phải trả lời một vài câu hỏi.
- Thực ra cũng không có gì, những việc này đều là những việc mà bệnh viện chúng tôi phải làm mà. Điều đánh vui nhất chính là việc mẹ con thai phụ kia đều được bình an. Vậy thôi nhé, chúng tôi còn phải làm việc nữa, phiền mọi người tránh ra chút, tránh ra chút.
Tương Xuân Yến cũng chỉ là bác sĩ bình thường, cũng chẳng phải lãnh đạo gì, nên việc xã giao này có vẻ đuối nên vội vàng chạy lên xe cứu thương.
Lúc này xe cứu thương bắt đầu lao về phía bệnh viện Ngô Đồng.
- Ai dà, đám phóng viên này, phiền phức quá, hỏi rõ lắm, làm sao mà mình trả lời kịp chứ. Hai người cũng chẳng biết ra trợ giúp tôi gì cả.
Tương Xuân Yến hơi trừng mắt nhìn Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh, có vẻ hơi trách hai người. Mã Tiểu Linh cười nói:
- Bác sĩ Tương, đấy là chúng tôi muốn tốt cho cô mà, đấy cô xem, bao nhiêu là phóng viên, chụp chiếu liên tục, đây là cơ hội tốt để lên đài báo mà, những người khác phải bỏ cả đống tiền ra mới có được việc như vậy đó.
Diệp Thanh cũng cười nói:
- Đúng đó, bác sĩ Tương, câu trả lời vừa nãy của cô rất hay đó, cháu tin là tối nay hoặc ngày mai sẽ được nhìn thấy cô trên tivi đài báo rồi, tới lúc đó con trai con dâu, cháu trai cháu gái của cô và những hàng xóm nhà cô đều thấy được, lúc đó thì mở mày mở mặt lắm đó cô.
- Hai đứa này, một đàn một hát, chỉ biết ba hoa thôi.
Tương Xuân Yến cũng chỉ nói vậy cho qua, làm sao cô có thể trách Diệp Thanh và Mã Tiểu Linh chứ, nên cười ha hả nói:
- Tối nay hai người vất vả quá, lập được công lớn đó, ngày mai tôi sẽ báo cáo với viện trưởng, để ông ấy khen thưởng hai người, ít nhất cũng phải biểu dương trước toàn bộ bệnh viện.
Mã Tiểu Linh mỉm cười khiên tốn nói:
- Cũng phải thế chứ, đều là việc nội bộ mà.
Diệp Thanh cười nói:
- Biểu dương thì thôi vậy, để viện trưởng thưởng chút tiền thưởng là hay nhất.
Nói lời này khiến mọi người đều cười toáng lên.
- Ha ha, cái cậu này, yên tâm đi, tiền thưởng sẽ không thiếu tên cậu đâu, nếu viện trưởng không thưởng, thì tôi sẽ móc hầu bao để thưởng cho cậu.
Tương Xuân Yến xoa đầu Diệp Thanh, ánh mắt rất hiền từ giống như mẹ mình vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, ở khoa cấp cứu bệnh viện Ngô Đồng.
Rất nhiều y tá và bác sĩ đang nghị luận gì đó.
- Này, thời sự tối qua xem chưa? bệnh viện Ngô Đồng của chúng ta được lên tivi rồi đó.
- Đúng đó, tôi cũng xem rồi, bác si Mã, Diệp Thanh, còn có bác sĩ Mã của khoa phụ sản nữa, đều được lên hình đó, ngay cả tên tuổi cũng đưa lên, lần này thì nổi tiếng rồi.
- Không chỉ lên tivi không đâu, mọi người xem này, những tờ báo hôm nay cũng đều đưa tin đó.
- Ố? Đúng đó, trên nhật báo Phù Liễu này.
- Có việc gì thế? Tối qua tôi không xem thời sự, tôi chỉ xem phim nên không biết gì.
- Cái này mà còn không biết nữa, tôi nói cho cậu biết, chuyện là thế này...
...
Không chỉ ở khoa cấp cứu như vậy, toàn bộ các khoa trong bệnh viên đều