Edit: Tiểu Khánh
Mưa xối xả ba ngày ba đêm, đập nước trên sườn núi đổ sập, lũ lụt ào vào thung lũng, toàn quân Đột Quyết bị tiêu diệt.
Phó Lan Quân thắng.
Ngày trời quang mây tạnh thứ hai, Đột Quyết đưa thư hàng tới. Tâm trạng Phó Lan Quân rất tốt, sai người khẩn cấp báo cho hoàng thượng biết tin tức này. Sau khi cho lui, hắn tới doanh trướng của Cửu Gia – mấy hôm nay hắn bận chiến sự, chưa gặp mặt Cửu Gia. Hôm nay đã thắng, hắn muốn chia sẻ niềm vui này với y.
“Chúng ta thắng rồi.” Hắn vừa vào trướng liền không kịp chờ đợi ngồi ngay vào bên cạnh, kéo tay y, nói sáng nay Đột Quyết đưa thư hàng tới, trận này chúng ta thắng rồi.
“Cơn mưa này rơi quá đúng lúc, thực sự là ông trời giúp ta!”
Thấy hắn vui vẻ như vậy, Cửu Gia cũng vui theo, vốn định nói với hắn mấy câu chúc mừng, ngực lại đau buốt: “Khụ khụ!”
“Ngươi bị bệnh?”
“… Mấy hôm mưa, khí trời lạnh, nhiễm phong hàn.”
“Sao không nói sớm!” Phó Lan Quân vừa vuốt lưng cho Cửu Gia, vừa gọi thuộc hạ đi gọi quân y tới.
“Ta không sao.”
“Biết ngươi không muốn khiến ta phân tâm, nhưng ta chung quy vẫn bận lòng vì ngươi.” Hắn rót một chén nước cho Cửu Gia, cẩn thận đút đến bên miệng y. Cửu Gia liền nở nụ cười, nói tên ngốc ngươi, ta cũng đâu phải trẻ con, việc như uống nước ta có thể tự làm.
“Vậy được.” Hắn đặt chén nước vào tay Cửu Gia, liền thấy lòng bàn tay y có chút khác thường.
Đây là?
“À… vết rách này là do lúc trước ta đánh rơi chén nước không cẩn thận bị cắt phải.” Gắng sức che giấu vẻ ngượng ngùng của mình, hai tay Cửu Gia bưng chén một hơi uống hết, sau đó nũng nịu nói với Phó Lan Quân, cho ta chén nữa đi.
Phó Lan Quân do dự một chút: “Được.”
Lại rót cho Cửu Gia một chén nước, Phó Lan Quân nói: “Ta đã phái người về kinh bẩm báo tình hình nơi đây với hoàng thượng. Chờ thêm ít nữa, chúng ta sẽ khởi hành về kinh.”
“Được.”
“Còn có…”
“Ừ?”
“Chuyện kia… Ta định xin bệ hạ từ quan, ở bên cạnh ngươi.” Nói đến chuyện này, Phó Lan Quân lại hơi ngượng ngùng, hắn nói trước đây ta từng nói, nếu lần này có thể đại thắng trở về, sẽ từ quan quy ẩn, cùng sống với ngươi hết quãng đời còn lại.
Không biết tiên sinh, còn nhớ hay không?
Cửu Gia nghe xong, mờ mịt nhìn Phó Lan Quân. Ánh mắt này thoáng cái liền đả kích hắn, Phó Lan Quân ngẩn ra một lát, sau đó nở nụ cười cứng nhắc: “Việc này… Nếu tiên sinh không nhớ, vậy thì bỏ đi thôi…”
“Ta nói này, ngươi có muốn đổi xưng hô với ta không?” Y vẻ mặt hài hước nhướng lông mày, nói: “Sau này lúc ở chung với ta ngươi cũng không thể cứ gọi ta tiên sinh tiên sinh mãi chứ?”
Nói đến đây, Phó Lan Quân dù ngây ngô hơn nữa cũng phải rõ ràng. Hắn sửng sốt, sau đó nở nụ cười – lại bị ngươi trêu đùa rồi.
Cửu Gia hừ nhẹ một tiếng, nói: “Còn không phải do ngươi quá ngốc.”
“So với ngươi, ta quả thực ngốc nghếch.” Hắn suy nghĩ một chút, nói ta gọi ngươi là A Cửu được không?
“A Cửu? Không được, không được, giống tên của nữ nhân.”
“Vậy gọi ngươi là… Tiểu Cửu Nhi? Cửu Cửu? Hay là Tiểu Cửu Tử?”
“… Cứ gọi là A Cửu đi.”
Thấy Cửu Gia không tình nguyện lắm, Phó Lan Quân cũng không để ý nhiều. Hắn hiếm khi được trêu chọc Cửu Gia một trận, nói đùa thế này cũng không hại gì, Cửu Gia sẽ không vì một cách xưng hô mà tức giận, nhưng hắn lại vì được gần gũi đối phương mà có chút vui vẻ ngủ không yên. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Cửu Gia, cằm tựa lên hõm cổ y, mùi hương nhài thoang thoảng quen thuộc khiến hắn an tâm không thôi.
“May mắn lớn nhất cuộc đời Phó Lan Quân ta chính là gặp được ngươi.” Hắn khẽ nói bên tai y: “Nửa đời trước ta rong ruổi chiến trường công thành danh toại, nửa đời sau có được một người thật lòng thật dạ làm bạn đến già, quả thực là người hạnh phúc nhất thiên hạ.”
“Vậy thì coi như ta xui xẻo, bị cái tên ngốc nhà ngươi quấn bện suốt đời.” Đưa tay ôm lại hắn, tràn đầy nhu tình.
Sau đó không lâu, hoàng đế hạ lệnh, yêu cầu Phó Lan Quân cấp tốc mang binh về kinh. Đường về kinh xóc nảy, giữa chừng trời lại đổ tuyết, thân thể Cửu Gia dường như ngày càng không tốt, ho khan ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn ho ra máu. Phó Lan Quân nhiều lần cho quân y đi theo tới xem, nhưng vẫn không tra ra nguyên nhân gây bệnh. Nhìn Cửu Gia ngày một gầy gò, Phó Lan Quân lòng nóng như lửa. Cửu Gia lại không để ý, còn an ủi Phó Lan Quân, nói: “Không phải chỉ là bị bệnh thôi sao. Ốm đau tật bệnh của một đời so với việc cùng người bầu bạn dài lâu bất quá chỉ nhẹ như lông hồng, không cần lưu tâm.” Phó Lan Quân nghe xong, bằng lòng với y, nhưng sắc mặt lại thêm ngưng trọng.
Trở lại kinh thành, Cửu Gia quay về Vân Thiều phường. Tô Mộng Nương vừa nhìn thấy em trai bệnh nặng như vậy, lập tức mời đại phu giỏi nhất kinh thành tới xem bệnh cho y, đại phu cũng lắc đầu, nói chứng bệnh này của Nhị đương gia quái lạ, không chẩn ra gốc bệnh.
Thấy dáng vẻ mặt ủ mày ê của Tô Mộng Nương, Cửu Gia cảm thấy buồn cười, y nói: “Lão tỷ, tỷ làm gì mà mặt như khóc tang thế kia? Người nào không biết, còn tưởng rằng đệ đây chết rồi đấy.”
“Phi phi! Miệng quạ đen!”
“Phải phải, đệ là miệng quạ đen, lão tỷ là miệng chim khách. Khụ Khụ!”
Vội vàng đỡ Cửu Gia nằm xuống, Tô Mộng Nương quở mắng y vài câu, nói: “Lúc trước ta đã nói không cho đệ tới chiến trường phía tây, đệ không nghe. Lần này thì hay rồi, hủy hoại bản thân không tính, Phó vương gia lập chiến công, cũng không thấy triều đình khen thưởng đệ.”
“Bảo vệ quốc gia, vốn chính là trách nhiệm của con dân Đại Chu.” Cửu Gia cười cười: “Hơn nữa, đệ cũng không mong được khen thưởng. Chỉ cần tên ngốc kia nhớ đệ tốt, là đủ rồi.”
Kéo tay Cửu Gia, Tô Mộng Nương thở dài. Nàng sao có thể không biết tính tình em trai ruột của mình, tuy bình thường Cửu Gia nói chuyện kiêu ngạo thẳng thắn, thế nhưng lòng dạ rất hiền lành, một khi tốt với ai là móc tim móc phổi ra. Nàng vẫn luôn không yên lòng vì y, chính bởi điều này.
Đệ nói đệ xem, cũng lớn bằng chừng này rồi, sao còn không biết tự chăm sóc mình chứ?
Cửu Gia cầm lại tay nàng, nói: “Đệ biết tỷ thương đệ, nhưng đệ cũng có chuyện đệ muốn làm.”
Chẳng qua là nhiễm phong hàn thôi mà, qua mấy hôm nữa là khỏi. Đến lúc đó đệ đưa tỷ đến Nghênh Tân Lâu, kêu trù nương ở đó làm món hạnh nhân sở trường cho tỷ.
“Đệ ấy, chỉ biết nói ngon nói ngọt dỗ ta.” Đắp kín chăn cho Cửu Gia, Tô Mộng Nương nói: “Trong phường còn có việc cần ta xử lý, ta bảo Tiểu Tước Nhi tới chăm sóc đệ, buổi tối quay lại thăm đệ. Đệ nhớ uống thuốc đấy.”
“Vâng.”
Đợi Tô Mộng Nương đi, Cửu Gia thở một hơi thật dài. Y đưa tay phải ra, nhìn vết thương đã kết vảy. Gần đây y gầy yếu như vậy, là bởi vì lần trước thôi thúc âm huyết trong cơ thể, dẫn đến tổn thương nguyên thần. Nếu muốn khôi phục, sợ rằng phải mất trăm ngày.
Haizz, bản tôn vì tên ngốc kia cũng coi như đã tận tâm tận lực. Nhưng hắn có thể thắng trận chiến này, ta cũng thấy vui lòng.
Cửu Gia chưa từng nếm trải mùi vị tình ái, hôm nay cùng Phó Lan Quân tâm ý tương thông, y mới cảm thấy, làm người cũng có chỗ tốt.
Chí ít y thấy Phó Lan Quân bình an vô sự, là ban đêm có thể mộng đẹp ngủ ngon.
Một lát sau, Tiểu Tước Nhi bưng thuốc vào.
“Chủ nhân, phải uống thuốc.”
“Được.”
“Chủ nhân à, trong khoảng thời gian ngài không ở đây Tiểu Tước Nhi lo lắng muốn chết! Ngài không biết đâu, tôi với Tiểu Nê Thu ngày nào cũng mong mong ngóng ngóng, đợi ngài và Phó vương gia trở về.” Tiểu Tước Nhi vừa nhìn thấy Cửu Gia là kích động không ngừng được, khoa tay múa chân nói những gì mắt thấy tai nghe trong thời gian vừa rồi. Cửu Gia tựa trên giường, mặt mang ý cười nhìn cô.
Y nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Tước Nhi, cô mới năm tuổi, bán mình tang mẹ ở cửa Vân Thiều phường. Y thấy tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, ăn mặc rách rưới, liền động thiện tâm, cho tiền để cô an táng mẹ. Lại nói đứa bé ấy cũng có khí phách, nói chủ nhân cho tiền, chính là đã mua tiểu nữ, sau này tiểu nữ sẽ ở bên cạnh ngài, làm a hoàn cho ngài sai bảo. Cửu Gia nghĩ, bé gái này bơ vơ không nơi nương tựa, liền giữ cô lại Vân Thiều phường. Trên mặt Tiểu Tước Nhi có tàn nhang, không làm được vũ nương, Cửu Gia liền dạy cô chữ nghĩa sổ sách, làm hầu gái bên cạnh mình.
Bây giờ Tiểu Tước Nhi đã lớn rồi, y ở nhân gian này, cũng sắp được hai mươi sáu năm.
Thấy Cửu Gia không lên tiếng, Tiểu Tước Nhi ngừng lại: “A… chủ nhân ơi, có phải Tiểu Tước Nhi nói nhiều làm phiền ngài nghỉ ngơi không. Ngài đừng giận, Tiểu Tước Nhi ngậm miệng ngay!”
Cửu Gia lắc đầu, nói: “Ta không giận. Ngươi nói tiếp đi, ta thích nghe.”
Tiểu Tước Nhi lập tức vui như hoa nở, cô nói: “Chủ nhân, còn có một việc tôi chưa nói với ngài! Ngài đi mấy hôm, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi, rơi mãi đến tận bây giờ. Rất nhiều đồng ruộng và nhà cửa bị hư hỏng, nhiều người chết cóng. May mà trong phòng chúng ta có lò sưởi, cũng không tính là lạnh.”
“Năm nay quả thật tuyết rơi hơi sớm.”
“Há chỉ sớm thôi đâu, lần này rơi nguyên một tháng, ai mà chịu nổi chứ?” Tiểu Tước Nhi nói tiếp: “Nghe nói tuyết do Cửu Vĩ Tuyết Hồ trên dãy núi Côn Lôn làm phép, ả cho rằng Đại Chu chúng ta cung phụng không đủ, cho nên cố ý trừng phạt. Mấy hôm trước hoàng thượng cũng tới đàn thờ dâng lễ cho ả đó.”
“Cửu Vĩ Tuyết Hồ?” Cửu Gia nhíu mày — chẳng lẽ là con hồ yêu kia?
Sợ là lần trước Phó Lan Quân tìm ả đòi Minh Châu Thương Hải, ta lại đả thương ả, ả thẹn quá hóa giận, mượn cơ hội trả thù bách tính Đại Chu, Nhưng bách tính dù sao cũng vô tội, nghiệp chướng này, đợi bản tôn khỏe lại, nhất định phải trừng trị ả mới được.
Đúng vào lúc này, một đám quan binh xông vào.
Cửu Gia không rõ nguyên do.
Một quan binh trong đó hỏi: “Ngươi chính là Cửu Gia?”
“Chính là tại hạ.”
Vừa nói xong, liền thấy quan binh ra dấu, mấy người xông lên, bắt giữ Cửu Gia.
“Giải hắn vào thiên lao!”
Chuyện Nhị đương gia của Vân Thiều phường bị đưa vào thiên lao rất nhanh đã truyền ra ngoài. Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, nói Cửu Gia muốn trộm bảo vật của Cửu Vĩ Hồ Ly núi Côn Lôn, chọc giận hồ tiên. Bởi vậy Cửu Vĩ Hồ Ly giận dữ, trời giáng bão tuyết, dân chúng lầm thân. Cửu Vĩ Hồ Ly nói, Cửu Gia kia là yêu quái, chỉ cần giết hắn, là có thể tha cho bách tính.
Cửu Gia vốn là một trang tuyệt sắc, truyền thuyết về y nhiều không đếm xuể. Hôm nay bị Cửu Vĩ Hồ Ly kia náo loạn, bách tính thật sự tin y là yêu quái hóa thân. Vì vậy hoàng đế nói tội y không thể tha, nhốt y vào thiên lao, chọn ngày thiêu sống, để yên lòng bách tính.
“Hoang đường!”
Dám bịa đặt bản tôn là yêu quái?!! Thật to gan!!
Trong thiên lao rất ẩm ướt, cả ngày không thấy ánh mặt trời, rất lạnh lẽo. Phó Lan Quân vừa nghe Cửu Gia bị đưa tới đó, liền vội vã chạy tới.
“Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta đi trêu chọc hồ yêu, cũng sẽ không liên lụy đến ngươi.” Phó Lan Quân vô cùng áy náy, vẻ mặt chỉ hận không thể tự đánh chết mình.
Trong lòng Cửu Gia nhớ nhung hắn, tự nhiên sẽ không trách hắn. Y cách cửa lao kéo lấy tay Phó Lan Quân, dịu dàng nói: “Việc này không trách ngươi được.”
Lúc trước là do ta nói giỡn, ngươi mới đi tìm Minh Châu Thương Hải. Hơn nữa, ngày đó đả thương hồ yêu kia ta cũng có mặt, nhất định là ả muốn ghi hận ta.
Cầm chặt tay Cửu Gia, Phó Lan Quân sắc mặt kiên định nói: “A Cửu, ngươi yên tâm, ta đã dặn dò cai ngục, bảo họ cung kính với ngươi. Ta sẽ vào cung nói rõ tình hình với hoàng thượng, để ngài thả ngươi.” Dứt lời hắn liền buông tay đi ra ngoài.
Cửu Gia không kịp ngăn hắn, chỉ có thể hướng về phía người kia biến mất nói một câu “tên ngốc”.
Cũng không biết hắn cứ thế tùy tiện đến gặp hoàng thượng cầu xin cho ta, có gặp bất lợi gì không. Con người hắn ngay thẳng, nếu hoàng thượng biết hắn vì ta mới đi chọc vào hồ yêu, chẳng phải là tự làm bản thân rơi vào thế khó sao?
Đúng là một tên ngốc!
Nhưng hồ yêu cũng thật là to gan, rõ ràng là yêu quái, lại dám tự xưng là hồ tiên gì đó ở nhân gian! Đợi ta trở về thiên giới, bẩm lên Thiên Đế, nhất định phải dạy dỗ ả!
Nghĩ tới đây, Cửu Gia đột nhiên cảm thấy hơi sợ — phải rồi, về thiên giới, sớm muộn gì cũng phải quay về thiên giới.
Đời này ta có thể ở bên Lan Quân, nhưng kiếp sau hắn mấy đời luân hồi, thì sẽ không còn ta nữa.
Vữa nghĩ thế, liền sinh ra tình cảm lưu luyến với nhân gian, Cửu Gia có chút không muốn về thiên giới. Mặc dù đang ở nhân gian, y vẫn luôn dùng tư thái thần tiên bàng quan tự tại, nhưng Tô Mộng Nương đối tốt với y, Tiểu Tước Nhi đối tốt với y, người của Vân Thiều phường đối tốt với y, đều là chân thành tha thiết, hôm nay y lại trao tâm cho
Phó Lan Quân, càng muốn ở lại nhân gian nhiều hơn nữa.
Một đời con người, cùng lắm không quá trăm năm, đối với thần tiên mà nói, chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nếu chết rồi, một kiếp này cứ thế là xong…
Cửu Gia lần đầu tiên cảm thấy sinh lão bệnh tử của con người đáng sợ đến vậy.
Trong thiên lao toàn giam giữ phạm nhân đại nghịch bất đạo, chết không có gì đáng tiếc. Tiếng khóc lóc kêu oan thảm thiết khiến Cửu Gia cảm thấy phiền lòng, mặc dù lúc này đã quá nửa đêm, y vẫn không ngủ được.
Có mấy cai ngục mở cửa đi vào.
Y lập tức cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?”
Làm như không nghe thấy lời Cửu Gia, cai ngục đi đầu nói: “Đưa hắn đi.”
Bị người áp giải đến một căn phòng, trong lòng Cửu Gia rất khó chịu. Y nhìn quanh bốn phía, ở đây bày toàn các loại hình cụ, phía trước có một người đàn ông trung niên mặc quan phục, xem dáng vẻ là hình phòng.
Cửu Gia khinh thường nói: “Chà, muốn dùng hình à?”
“Yêu nghiệt to gan! Còn không quỳ xuống!”
Cửu Gia cười nhạt, nhìn về phía pháp quan khí thế hùng hổ, nói: “Ngươi không sợ yêu nghiệt ta đây làm phép giết ngươi à?”
Dám bắt bản tôn quỳ xuống, ngươi là cái thá gì?
Thế nhưng, còn chưa đợi Cửu Gia ra vẻ, y đã cảm thấy cẳng chân đau buốt, quỳ thẳng xuống đất — những kẻ đó cầm gậy đánh mạnh vào chân y.
“Yêu nghiệt, nếu ngươi an phận một chút, bản quan có thể để ngươi ít phải chịu tội.” Dứt lời hắn đưa khẩu cung cho Cửu Gia: “Ngươi ký tên lên trên, là có thể ra ngoài.”
Cửu Gia trừng hắn một cái, sau đó nhìn về phía tờ giấy trong tay. Y còn chưa đọc xong chữ viết bên trên, tay đã không ngừng run rẩy.
Trên đó viết: “Ngụy vương Phó Lan Quân mưu đồ tạo phản.
Phó Lan Quân tạo phản? Đùa gì thế!
Dù ở chung với Phó Lan Quân chưa đến mấy tháng, nhưng Cửu Gia cũng có thể nhìn ra Phó Lan Quân trung thành với hoàng đế thế nào. Tên ngốc kia bản tính ngay thẳng, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Trên tờ khẩu cung này không nhắc bao nhiêu đến chuyện Cửu Vĩ Tuyết Hồ, ngược lại cả trang chỉ viết Phó Lan Quân đại nghịch bất đạo cỡ nào, rõ ràng là muốn hại hắn.
Xem ra, tội yêu nghiệt của bản thân, cũng là vì liên quan đến Phó Lan Quân mới bị quy chụp vào.
Cửu Gia nhất thời bốc hỏa trong lòng, y xé tờ khẩu cung, quăng cả vào mặt thẩm quan trước mắt. Lúc này y đã hoàn toàn không có tự giác của người làm thần tiên nữa, mở miệng mắng chửi lời thô tục: “Lũ vương bát cao tử* các ngươi, dám khi quân phạm thượng, giả tạo khẩu cung! Phó vương gia đối với hoàng thượng trung thành tận tâm, há lại là người để các ngươi bêu xấu!”
(*Vương bát cao tử: con của người đàn bà ngoại tình sinh ra.)Thẩm quan kia hiển nhiên cũng tức giận, cười lạnh nói: “Nhị đương gia cho rằng đây là địa bàn Vân Thiều của ngài à? Đám người chúng ta làm việc cho hoàng thượng. Thiên tử hạ lệnh, chúng ta cũng không dám không tuân.”
Cửu Gia sửng sốt, trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt. Với thế lực và địa vị dưới một người trên vạn người của Phó Lan Quân, chỉ bằng những người này, tuyệt đối không dám làm gì hắn. Dựa vào phẩm hạnh của Phó Lan Quân, hẳn là cũng gây thù chuốc oán không it trong triều. Dám nói Phó Lan Quân tạo phản, trong thiên hạ, sợ rằng chỉ có một người mà thôi.
Chính là đương kim thánh thượng.
“Hừ, thì ra cái gọi là tình huynh đệ, cũng chẳng bằng long y bảo tọa.” Y cười ra nước mắt, vì cảm thấy Phó Lan Quân không đáng.
Hắn ở trên chiến trường tắm máu giết địch, thiếu chút nữa bỏ mạng, chính là vì bách tính thiên hạ, vì giang sơn xã tắc của hoàng huynh hắn. Thế nhưng hoàng đế lại không tin hắn. Cũng bởi vì, một mảnh giang sơn này của mình, phải dựa vào em trai ruột trấn thủ công phòng, mắt thấy Phó Lan Quân nắm giữ binh quyền, thế lực càng lúc càng lớn, danh tiếng trong bách tính sắp vượt qua ngôi cửu ngũ là hắn, hắn sao có thể không nôn nóng. Sợ rằng lúc trước phái Phó Lan Quân đi đánh Đột Quyết, chỉ cho hắn ba vạn binh lực, căn bản cũng là không muốn chừa đường sống cho hắn nữa.
Tên ngốc kia, lại cứ thế bán mạng cho người ta như thế! Quả nhiên ngốc không ai bằng!
Thẩm quan mở miệng, nói: “Cho nên, nếu Nhị đương gia thức thời, ký tên khẩu cung này, chúng ta làm mấy ciệc này cũng bớt đi phiền toái, ngài cũng dễ chịu hơn phải không nào?”
“Muốn bắt ta ký tên, hừ!” Cửu Gia trợn mắt căm tức nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Không có cửa đâu!”
“Ái chà, cũng mạnh miệng gớm. Xem ra không thật sự động chạm một chút, ngươi sẽ không biết thức thời.” Thẩm quan nói với thủ hạ: “Dùng hình!”
Gần đến tảng sáng, không ai biết tiếp theo sẽ thế nào.
Hai hàng thị vệ ngoài tẩm cung hoàng đế đứng nghiêm, họ không dám nhìn người quỳ trên mặt đất, càng không dám kinh động vua bên trong tẩm cung.
Đã quỳ một ngày một đêm, nhưng thân thể Phó Lan Quân vẫn thủy chung thẳng tắp. Hắn thần sắc kiên định, toàn tâm toàn ý muốn cứu Cửu Gia ra. Hôm qua hắn tiến cung gặp vua, hoàng thượng lại không gặp hắn. Hắn bất chấp pháp luật hoàng cung gì đó, đánh tướng sĩ canh giữ cung xông vào tẩm cung hoàng thượng, quỳ bên ngoài cầu hoàng đế khai ân. Nhưng hoàng đế hoàn toàn không để ý đến hắn, bỏ hắn ở đây một ngày.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy Phó Lan Quân quỳ ở đó, trong lòng hoàng đế rất tức giận. Hắn chậm rãi mở miệng, nói: “Ngụy vương vì sao còn chưa về? Lát nữa phải vào triều sớm.”
Phó Lan Quân cung kính hành đại lễ, nói: “Thần khẩn cầu bệ hạ, thả tiên sinh Vân Thiều phường ra.”
Hoàng đế vừa nghe thế, càng thêm không vui: “Thả hắn, trẫm dựa vào cái gì để thả hắn?”
“Thần ở chung với hắn đã lâu. Tiên sinh thiện lương, bình thường đều ở Vân Thiều phường thu xếp sự vụ, sao lại là yêu quái được chứ? Lần trước thần tới dãy Côn Lôn, bị Cửu Vĩ Yêu Hồ đả thương, là hắn cứu thần. Sau đó tiến đánh Đột Quyết, cũng là hắn mang theo lương thảo kịp thời chạy tới mới có thể chiến thắng. Hắn có công đối với bách tính, sao có thể vì một lời của hồ yêu mà lạm sát người vô tội chứ?”
“Càn rỡ!” Hoàng đế trách cứ hắn: “Ý của ngươi là, giang sơn xã tắc này của trẫm còn phải nhờ phúc của một vũ giả nho nhoi Vân Thiều phường?”
“Thần không hề có ý này!”
“Hiền đệ, sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Nếu Tô Cửu kia thực sự là người, sao có thể cứu ngươi từ trong tay Cửu Vĩ Tuyết Hồ?”
“Việc này…” Phó Lan Quân nghẹn lời — ngày đó khi Cửu Gia chạy tới, hắn đã hôn mê, hoàn toàn không biết Cửu Gia đánh bại hồ yêu thế nào.
Hoàng thượng vừa nói ra, Phó Lan Quân liền lập tức hoang mang. Từ kinh thành đến Côn Lôn ít nhất cũng phải mất nửa tháng, hắn đến Côn Lôn chưa được mấy hôm, Cửu Gia đã chạy tới. Còn có trận đánh với Đột Quyết, trời hạ mưa to, hiện tại rõ ràng không phải là mùa mưa.
A Cửu, dáng vẻ y đẹp đến vậy…
Phó Lan Quân rùng mình một cái, lẽ nào thật sự giống như mọi người nói, A Cửu là yêu quái?
Nhưng mà…
“Dù sao hắn cũng cứu thần, cứu mấy vạn tướng sĩ chinh chiến sa trường!” Ngẩng đầu, Phó Lan Quân nhìn thẳng vào mắt hoàng đế: “Bệ hạ là minh quân, chắc chắn sẽ phân rõ thực hư, thưởng phạt phân minh!”
“Ngươi! Hừ, bị ngươi làm cho tức chết rồi!” Hoàng đế chắp tay sau lưng, nghĩ thầm Phó Lan Quân từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, luôn thuận theo hắn, hôm nay lại vì một vũ giả nhỏ bé của Vân Thiều phường mà chống đối hắn, đúng là bị ma xui quỷ khiến.
Nhưng đây cũng chính là mục đích của hắn, tai mắt bố trí trong phủ Ngụy vương nói cho hắn biết Phó Lan Quân có tình ý với Cửu Gia, còn khăng khăng một dạ, hắn liền quyết định trừng trị hoàng đệ này của hắn một chút. Dù sao hắn mới là hoàng đế Đại Chu, sao có thể để cho thần tử cưỡi lên đầu hắn được.
Đi đến trước mặt Phó Lan Quân, hoàng đế đeo lên dáng vẻ tốt bụng đỡ hắn dậy: “Trẫm biết hiền đệ là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng hôm nay cả nước gặp tuyết tai, bách tính kêu khổ, trẫm cũng khó xử mà.”
“Bệ hạ!”
“Thế này đi, nếu hiền đệ thật lòng muốn ở bên người kia, trẫm sẽ giúp ngươi.” Hắn kề tai Phó Lan Quân, nhỏ giọng nói: “Ngươi giao hết binh quyền trên tay cho trẫm, trẫm hạ mật chỉ, đưa hắn đến phủ ngươi, ngươi mang theo hắn cao chạy xa bay đi.”
Giật mình nhìn hoàng thượng, Phó Lan Quân nhất thời không biết phải cảm kích thế nào.
Không biết nên nói hắn ngu hay là ngốc nữa.
Tiếng kéo xích sắt chói tai, hơi lạnh từ mặt đất truyền tới rét buốt tận xương. Cửu Gia tỉnh lại, dùng sức động đậy chân, lại phát hiện không thể nhúc nhích, ngược lại truyền tới đau đớn tê tâm liệt phế. Y nhìn xuống nửa thân dưới mình, chỉ thấy màu máu nhuộm đẫm áo tù, vô cùng dọa người.
“Chịu giáp hình, cái chân này của Nhị đương gia, sợ là phải phế rồi.”
Lời thẩm quan khiến y tỉnh táo lại, y mở mắt quan sát bốn phía một chút, vẫn đang trong hình phòng.
“Cửu Gia hà tất chịu cái tội này, ngoan ngoãn ký tên lên khẩu cung là có thể ra ngoài, không phải rất dễ dàng hay sao?”
Ta nghe nói, người của Vân Thiều phường rất lo lắng cho Cửu Gia, đặc biệt là Tô Mộng Nương, đến nỗi người cũng phát bệnh rồi.
Ánh mắt Cửu Gia hơi hoảng hốt, thẩm quan bắt đúng thời cơ, phóng tờ khẩu cung và bút đến trước mặt Cửu Gia: “Nhị đương gia, ký tên đi.”
Cửu Gia ngơ ngác nhìn chằm chằm tờ giấy kia, hồi lâu mới mở miệng nói: “Tối quá, lấy cho ta cây đuốc.”
Thẩm quan vừa nghe thấy thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đi, lấy cây đuốc tới.”
“Dạ.”
Đến khi đuốc được đưa tới, Cửu Gia bị kéo thẳng người dậy. Y cầm bút lên, nói với người cầm đuốc bên cạnh: “Ngươi cúi xuống, ta mới thấy rõ.” Người nọ liền đưa cây đuốc đến sát mặt Cửu Gia.
“Nhị đương gia, mau ký đi.”
Cửu Gia cười cười với thẩm quan. Mặc dù sắc mặt y tái nhợt, còn mang theo vệt máu, nhưng cười một tiếng là khuynh quốc khuynh thành, đẹp không tả xiết, khiến những người đang có mặt nhìn đến ngây người.
Nhưng đúng lúc đó, Cửu Gia đột nhiên làm một chuyện không ai ngờ đến — y cướp lấy cây đuốc, châm mấy tờ giấy trước mắt, lại cho hai tay mình vào ngọn lửa.
Y nghĩ nhất định mình bị điên rồi.
Yêu Phó Lan Quân đến phát điên.