Bệnh dịch ở trấn Lô Bồ, cuối cùng cũng được giải quyết. Dân chúng vô cùng cảm kích Vãng Sinh, vừa quỳ lạy vừa rưng rưng, Vãng Sinh tính tình quá lạnh nhạt, không rành thói đời khéo đưa đẩy, vẻ mặt cũng không thay đổi nhiều. Ngược lại, Chung Dục quen thuộc với mấy người đó, lúc đi khất thực lão bá trong thôn đều sẽ nhờ hắn cầu bình an từ đại sư Vãng Sinh, hắn cười gật đầu, đáp ứng từng người.
Hàng ngày, buổi tối trước khi đi ngủ, Chung Dục liền nằm trên giường nói với Vãng Sinh những gì mắt thấy tai nghe mấy ngày nay, nói đến chỗ vui vẻ cũng sẽ hỏi Vãng Sinh mấy câu. Vãng Sinh ngồi thiền, không phản ứng lại, Chung Dục cũng không giận, tiếp tục tự nói một mình. Thỉnh thoảng Vãng Sinh cũng sẽ nói: “Ngày nào ngươi cũng nghĩ đến chuyện bên ngoài, lục căn không sạch, còn tu Phật thế nào?”
Chung Dục liền nói, việc tu Phật cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Ngươi tu hành nhiều năm như vậy, cũng chưa tu thành chính quả, cứ thế mà khuyên bảo ta, quả thật khiến người ta không sao tin được.
“Ngươi!” Vãng Sinh thở dài: “Tu Phật là việc may mắn của người phàm, đối với ngươi cũng tốt.”
“Sao ngươi biết tu Phật đối với ta là chuyện tốt?” Tâm trạng Chung Dục lập tức kém đi, hắn nói Vãng Sinh ngươi chính là như vậy.
Cứ đi mãi một con đường đến tận cuối cùng cũng không phải chuyện gì hay, không cẩn thận bước vào ao tù nước đọng, sợ là hối hận cũng không kịp.
Vãng Sinh không hiểu lời Chung Dục nói: “Làm việc vốn phải toàn tâm toàn ý, huống hồ con đường tu Phật là ánh sáng, sao có thể có chuyện như ngươi nói?”
“Tại sao lại không có?” Chung Dục cười, hắn nói ba vạn năm trước, ngươi vì ta mà mất đi một thân Phật, hôm nay lại phải thu nhận tên phiền toái như ta, ta thấy, ta nhất định là kiếp nạn trên đường tu Phật của ngươi.
Vãng Sinh này, nói không chừng ngươi đối xử với ta tốt một chút, bản tọa vui vẻ, ngươi giải được kiếp nạn này, liền tu thành Phật quả đấy!”
“Ê, Vãng Sinh, lại nói, hôm ấy ở trước Thanh Loan Kính ngươi đã nhìn thấy gì?”
Thanh Loan Kính có thể hiểu rõ kiếp trước kiếp này, phản chiếu suy nghĩ trong lòng, ngươi có thấy bản tọa không thế?
Bàn về chuyện nói ra mấy lời quái đản này, Vãng Sinh chắc chắn không sánh bằng Chung Dục. Y bỗng nhiên nhớ lại những gì nhìn thấy trong Thanh Loan Kính ngày ấy, càng thấy khó chịu. Nhưng y không nổi nóng được, lại cảm thấy phải có phong phạm của sư phụ, bèn lớn tiếng nói: “Hồ đồ.”
Ai ngờ tiếng này vừa ra, Chung Dục liền phá lên cười, nói Vãng Sinh ơi, ngươi giả bộ chẳng giống gì cả.
“Đúng rồi, người Phật môn các ngươi chú ý tứ đại giai không, sợ là ngay cả hỉ nộ ái ố cũng không biết đâu nhỉ?” Đứng dậy, Chung Dục đến gần Vãng Sinh, ghé vào tai y thấp giọng nói: “Sao, có muốn ta dạy cho ngươi biết tức giận nên làm thế nào không?”
“Hả?” Vãng Sinh quay đầu lại, chợt cảm thấy trên môi truyền đến cảm giác ươn ướt. Mặt của Chung Dục gần trong gang tấc, ý cười lan ra trong đáy mắt. Vãng Sinh cảm thấy hô hấp của đối phương phả vào da thịt, sau khi nóng rực lại đổi lấy một chút mát mẻ.
Hơi lùi về phía sau, Chung Dục mang vẻ mặt trêu đùa nhìn Tôn Giả Vãng Sinh đang ngây người: “Thế nào, Tôn Giả Vãng Sinh?”
Mùi vị da thịt gần kề, có phải hệt như đang ở trên mây, rất đẹp đúng không?
Nhíu mày, Vãng Sinh nhìn Chung Dục, sự không vui hiện rõ trong ánh mắt, lạnh giọng quát: “Ra ngoài!”
“Đúng, đây mới là dáng vẻ nên có lúc tức giận.” Chung Dục còn không cảm thấy thất lễ, tiếp tục trêu chọc Vãng Sinh: “Xem ra tiểu sư phụ Vãng Sinh rất có tuệ căn đấy, học hỏi nhanh như vậy, vi sư thật là vui mừng!”
“Ta bảo ngươi đi ra ngoài!”
Một tiếng này quả thực nghiêm khắc, Chung Dục sửng sốt. Vãng Sinh bình thường tuy lạnh lẽo nhưng nói chuyện với hắn vẫn bình thường, cũng rất hiếm khi thực sự trách cứ hắn. Hắn vẫn luôn cho rằng e là thời gian tu Phật của Tôn Giả Vãng Sinh quá dài, đã sớm quên mất thất tình lục dục có mùi vị gì, cho dù đùa giỡn như thế, y cũng không tức giận.
Vãng Sinh, ngươi.
“Ra ngoài!”
Cuối cùng vẫn bị Vãng Sinh đuổi ra khỏi cửa. Vãng Sinh bày kết giới bên ngoài phòng trúc, xem ra quyết tâm không cho mình đi vào.
Nhìn ánh đèn trong phòng tắt đi, Chung Dục cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Hòa thượng này, bình thường làm việc cứng nhắc già dặn, hôm nay chỉ là một trò đùa nho nhỏ, y lại có tính nết như trẻ con.
Vãng Sinh ơi là Vãng Sinh, ngươi nhất định không thành được Phật.
Đuổi Chung Dục ra ngoài, Vãng Sinh ngồi tĩnh tọa một mình ở bên giường. Y nhắm mắt lại, dung mạo trong veo của Chung Dục liền xuất hiện trong đầu. Rõ ràng là Ma Đế, được coi là người tà mị, lúc hắn cười lên, nhu tình trong mắt quả thực như muốn hòa tan người khác.
Nhất thời cảm thấy trong ngực rung động, Vãng Sinh mở mắt ra, phất tay dập tắt ngọn đèn.
Chớp mắt trong phòng tối xuống.
Tiếng hít thở trầm lắng quanh quẩn trong phòng, Vãng Sinh đưa tay xoa trán, vậy mà đã túa mồ hôi lạnh cả người.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng của Chung Dục xuyên qua ánh trăng in lên cửa sổ, chỉ là đường nét, Vãng Sinh cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của hắn.
Chung linh dục tú, thị nhi hữu tình*.
(*Đất thiêng nảy sinh hiền tài, nhìn mà hữu tình.)Y không khỏi chạm lên môi mình, cảm xúc ấm áp vẫn còn dừng lại trên môi, giống như mặt nước lặng đột nhiên hơi dao động, khẽ cuộn lên từng tầng sóng.
… Lẽ nào ta…
Trong lòng thoáng cái liền hoảng loạn, Vãng Sinh muốn mở cửa, đứng dậy đi mấy bước, rồi lại dừng lại.
Người tu Phật, kiêng kỵ nhất là tâm tư không tĩnh, hôm nay suy nghĩ của y rối như tơ vò, làm sao mà độ được Ma Đế nhập Phật đây?
Trong phòng vang lên tiếng thở dài của y, độ hắn nhập Phật là việc lớn, cứ để hắn ở bên ngoài một đêm, cẩn thận xem xét lại mình đi.
Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai*.
( *Bồ đề đâu phải thụ, Minh cảnh có chi đài, Xưa nay không một vật, Nào chỗ vướng trần ai?)Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Vãng Sinh đã thức dậy. Một đêm này y ngủ quả thực không yên.
Lo thân thể người phàm quá yếu ớt, Vãng Sinh mấy lần muốn mở cửa cho Chung Dục vào, nhưng người làm thầy phải nghiêm, tính tình Chung Dục lại càn quấy ngang ngược, nếu thỏa hiệp lần nữa, chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện vô lễ hơn.
Nhưng rốt cuộc đợi đến sáng, lại không thấy Chung Dục đâu.
Trước cửa trống không, thậm chí ngay cả một mảnh lá rụng cũng không có.
Vãng Sinh ngây ra một lát, lập tức đi tìm hắn. Kể từ lúc chuyện của nữ quỷ Thanh hà kia qua đi, y rất ít khi để Chung Dục rời khỏi mình, dù là xuống núi khất thực, y cũng sẽ căn dặn Chung Dục về sớm một chút. Hiện giờ tìm khắp nơi đều không thấy hắn, Vãng Sinh tất nhiên là sợ hắn bị đạo sĩ quỷ quái tóm đi mất.
Tìm một lượt trên Thanh Nguyên Sơn, không
thấy bóng người đâu, Vãng Sinh quyết định xuống chân núi tìm. Ai ngờ y vừa xuống đến chân núi, liền thấy Chung Dục ngồi dưới gốc cây đang trò chuyện quên trời quên đất với một cô gái. Chỉ thấy dáng vẻ cô gái trẻ xinh xắn động lòng người, nhìn về phía ánh mắt Chung Dục lại càng là đưa đẩy ẩn tình.
Đây là…
Dường như cảm thấy có người nhìn mình, Chung Dục quay đầu lại. Vãng Sinh đang ngây mặt nhìn hắn.
“Vãng Sinh!” Đứng dậy chạy đến trước mặt Vãng Sinh, Chung Dục hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trời còn sớm, chưa đến thời gian tu luyện, sao ngươi đã dậy rồi?
“Nếu không phải ta dậy, ngươi còn định ở dưới chân núi bao lâu nữa?”
“Ha, ta đang chuẩn bị đi về đây!”
“À?” Liếc mắt nhìn cô gái sau lưng Chung Dục, Vãng Sinh lạnh lùng nói: “Sợ là ta quấy rầy hứng thú của ngươi.”
Chung Dục theo ánh mắt y quay đầu lại: “A, vị cô nương này là…”
Còn không đợi hắn nói xong, Vãng Sinh đã xoay người, không muốn nói rõ, cũng không biết phải nói rõ thế nào, bất kể ra sao, trong lòng đều vô cùng thương cảm.
Trên đường trở về, Vãng Sinh không nói câu nào, Chung Dục cũng yên lặng đi sau y. Quay lại nhà nhỏ trong rừng trúc, Vãng Sinh vẫn không nói chuyện, y ngồi trước bàn đá trong sân, nhìn chằm chằm chén trà trong tay, không biết đang nghĩ gì.
“Một chén trà không, có gì hay mà nhìn.”
Vãng Sinh ngẩng đầu, Chung Dục đang bưng ấm trà thanh hoa nhìn y.
Cười cười với Vãng Sinh, Chung Dục rót cho y một chén, mùi thơm liền theo hơi nước ngấm vào thân thể, tươi mát thanh nhã, bồng bềnh như tiên.
“Đây là trà ta pha, ngươi nếm thử đi, xem có vừa lòng không?”
Giọng nói của Chung Dục như nước chảy vào chén, trong trẻo uyển chuyển. Vãng Sinh thoáng tần ngần, bưng chén lên.
Vị ngọt lưu lại trên đầu lưỡi một lát rồi tan ra, chỉ cảm thấy ấm áp xông lên ngực, bất an và tức giận, nháy mắt đều tiêu tan thành mây khói.
Thấy chân mày Vãng Sinh giãn ra, Chung Dục bật cười. Hắn nói, trà này được pha bằng sương mai của Bách Hoa Viên dưới chân núi, ta bận rộn cả một buổi sáng, mới tìm được cho ngươi.
Vãng Sinh sửng sốt, ngươi xuống chân núi, là để thu thập sương mai?
“Không thì ngươi cho rằng thế nào?” Chung Dục nói: “Ngươi cho rằng ta tức giận vì ngươi đuổi ta ra ngoài, nên mới chạy xuống chân núi chòng ghẹo con gái phải không?”
“Ta!” Vãng Sinh muốn thanh minh, nhưng nhất thời không biết nói gì.
Vãng Sinh á khẩu không trả lời được, Chung Dục lại đợi được cơ hội tốt để kể khổ. Hắn nói ta quả thực rất giận ngươi vì đã đuổi ta ra ngoài, rõ ràng ngươi đối xử với người khác đều có lòng từ bi, chỉ độc với ta là nghiêm khắc như thế.
Nhưng mà, là do ta chọc ngươi trước, ngươi giận cũng phải. Cho nên ta nghĩ là, phải làm sao mới khiến ngươi hết giận đây? Thế là nhớ lại lúc trước đi khất thực, cô nương quản gia Bách Hoa Viên nói, trà dùng sương mai ở Bách Hoa Viên pha là đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nhấp một ngụm, là quên hết phiền muộn cuộc sống.
Ai ngờ, vừa vặn gặp được Tôn Giả Vãng Sinh ngươi, còn không biết tức giận cái gì nữa.
Bị Chung Dục nói như vậy, Vãng Sinh nhất thời nóng ruột, thốt ra: “Ta cũng là lo lắng cho ngươi!”
“Hả?” Chung Dục cười càng thêm đắc ý: “Thì ra tiểu sư phụ Vãng Sinh là đang lo lắng cho ta?”
Tiểu sư phụ Vãng Sinh không phải nói tu Phật cần vô tâm sao?
Sự thực là như vậy, Vãng Sinh tự thấy đuối lý, y trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Trà này đúng là ngon, cô nương kia nói không sai.”
Biết Vãng Sinh không muốn nhắc đến chuyện tu Phật nữa, Chung Dục cũng tự giác, hắn nói nếu ngươi thấy trà này ngon, vậy sau này ta sẽ pha cho ngươi uống.
Lấy một thứ từ trong túi áo ra, Chung Dục nói, thứ này ta tặng cho ngươi để đền tội.
Không biết Chung Dục có ý gì, Vãng Sinh nhìn về phía tay hắn. Liền thấy Chung Dục từ từ mở tay ra, thứ nằm trong lòng bàn tay hắn thu hút ánh mắt của Vãng Sinh.
Chiếc trâm cài tóc gỗ du màu đỏ thẫm, kiểu dáng cực kỳ bình thường, chẳng có chỗ nào xuất sắc, lại khiến người ta thích ngay được.
Cây trâm gỗ này không phải ở chỗ Bạch Trạch sao?!!
Thấy Vãng Sinh ngẩn ra nhìn hắn, Chung Dục cười kéo lấy tay Vãng Sinh, đặt cây trâm vào tay y: “Lần trước ở chỗ Bạch Trạch, hắn cho ta biết ngươi dùng cây trâm này để đổi lấy mạng ta.”
Trao đổi với Bạch Trạch, chắc chắn là thứ vô cùng quý giá, ngươi coi trọng nó như vậy, ta rất vui.
“Lần này giao cho ngươi, ngươi phải cất thật cẩn thận, không được ném đi.”
Nhìn cây trâm gỗ trong tay, nỗi cô đơn không rõ còn đến nhanh hơn cả niềm vui khi mất đi rồi lại nhặt được về. Vãng Sinh ngẩng đầu nhìn Chung Dục, lại lập tức nhìn sang chỗ khác.
“Biết rồi.”
Chung Dục cho là y đang giận dỗi, liền trêu đùa hỏi: “Tiểu sư phụ Vãng Sinh vẫn còn giận ta à?”
“… Không giận.”
“Ha ha ha, vậy thì tốt.” Hắn ngồi xuống trước bàn, càm lấy chén trà của Vãng Sinh uống một hớp, cười to nói: “Ôi, bản tọa thật lợi hại, pha trà mà cũng uống ngon thế này!”
Vãng Sinh lại không sao cười nổi.
Chung Dục dùng khóe mắt quan sát Vãng Sinh, nghĩ tầm: Tôn Giả Vãng Sinh ơi, so với ta, ngươi còn non lắm.
Gió mát thổi tới, tâm tư như lá rụng bị thổi bay, khiến người ta không nhìn rõ.