Hiên Viên đại đế là nghĩa đệ của Thiên đế, năm đó chinh chiến tam giới cùng Thiên đế, vì thiên giới mà lập được công lao hiển hách, Thiên Đế tất nhiên là nhún nhường lão ba phần. Hiên Viên không dám bắt Hạo Hoàng hỏi tội, trong lòng lại khó chịu, liền bắt Tây Hải phải cho con gái lão một lời giải thích. Thiên Đế muốn lên tiếng ngăn cản, cuối cùng vẫn ngậm miệng, dù sao cũng do Hạo Hoàng hủy hôn trước, làm phật lòng Hiên Viên.
Con cháu bất hiếu mà.
Nhưng trận ồn ào này, lại khiến Tây Hải xui xẻo.
Long Vương Tây Hải đứng trước cửa long cung, cung kính hành lễ với Hiên Viên đại đế, nói: “Cung nghênh Hiên Viên đại đế.”
Chẳng biết Hiên Viên đại đế tới đây, là có chuyện gì quan trọng?
Lúc này Hiên Viên lửa giận phừng phừng, sát khí phát ra quả thực chỉ muốn chấn động cả long cung.
“Bảo con trai ngươi ra đây.” Lão nói: “Không thì đừng trách bản tọa không khách khí với ngươi!”
Long Vương Tây Hải ngây người: “Việc này… không biết Hiên Viên đại đế nói đứa con trai nào của tiểu tiên?”
“Tất nhiên chính là cái đứa không biết xấu hổ nhất nhà ngươi kia!”
Dám dụ dỗ đại thái tử thiên giới, khích bác hắn hủy hôn, khiến con gái của bản tọa mất hết mặt mũi, hôm nay bản tọa không giết hắn, thì quả thực trái với phép trời!
“Xem ra Hiên Viên đại đế muốn mạng của ta.” Một giọng nam vang lên, mọi người liền bị giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng thu hút. Vấn Cốt đi tới trước mặt Hiên Viên, không hề sợ hãi, y đầu tiên là cúi người chào, sau đó nói làm phiền Hiên Viên đại đế mang trận thế lớn như vậy, thực sự là không chịu nổi tiểu tiên nữa.
Hiên Viên nheo mắt lại đánh giá nam tử chi lan ngọc thụ trước mắt, hỏi: “Ngươi chính là Long thái tử Vấn Cốt?”
“Chính là tiểu tiên.”
“Vậy ra là ngươi.” Hiên viên vung tay lên, nói: “Người đâu, bắt Long thái tử lại!”
Một đám thiên binh vây quanh Vấn Cốt, có hai người xông lên giữ vai Vấn Cốt lại. Vấn Cốt lại giãy ra khỏi bọn họ: “Nếu Hiên Viên đại đế muốn bắt ta, vậy đã có dụ lệnh của Thiên Đế chưa?”
“Cần dụ lệnh làm gì?”
Vấn Cốt cười lạnh một tiếng, nói tróc nã thần tiên trong tiên ban, cần phải có dụ lệnh của Thiên Đế, nếu không không ai được tự ý hành động.
Hiên Viên đại đế không biết điều này sao?
“Ngươi!” Hiên Viên bị y nói cho á khẩu không trả lời được.
“Vấn Cốt, không được vô lễ!” Long Vương Tây Hải vẫn còn kiêng dè thân phận của Hiên Viên, sợ chọc giận lão. Vấn Cốt lại gật đầu với Long Vương, nói phụ vương yên tâm, nhi thần tự có chừng mực.
Y nói với Hiên Viên: “Hiên Viên đại đế muốn khiến tiểu tiên đi cùng ngài cũng được, có điều mong rằng ngài có thể đáp ứng một yêu cầu của tiểu tiên.”
Hiên Viên nhếch lông mày: “Yêu cầu gì?”
Vấn Cốt cười, nói: “Bất luận là lúc nào, Hiên Viên đại đế đều không được tổn hại đến con dân Tây Hải.”
Nếu ngài đáp ứng yêu cầu này của ta, tiểu tiên sẽ đi cùng ngài.
Long thái tử Tây Hải nói tài biện giỏi, cảnh ngộ như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh đối đáp. Hiên Viên đại đế tuy rằng tiên chức cao, lúc này lại có vẻ như cố tình gây sự, trong lòng cực kỳ tức giận, bất đắc dĩ lão đành phải đáp ứng yêu cầu của Vấn Cốt.
Xoay người khom người bái Long Vương một cái thật sâu, Vấn Cốt nói: “Thời gian tới nhi thần không thể ở bên người, xin phụ vương hãy bảo trọng thân thể.”
Lão Long Vương rất hiểu nhân phẩm của con trai mình, biết y làm vậy là vì Tây Hải, trong lòng rất lo lắng: “Vấn Cốt, con…”
“Phụ vương yên tâm.” Vấn Cốt cố ý nói to: “Hiên Viên đại đế nhất ngôn cửu đỉnh, tiểu tiên tin được!”
Hiên Viên nghe vậy, trong lòng càng không vui: “Người đâu, đưa Long thái tử đi!”
“Khoan đã!” Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, một bóng người rơi xuống trước mặt Vấn Cốt.
Vấn Cốt không khỏi mở to hai mắt, đại thái tử?!!
Hạo Hoàng mặc kim bào, đầu đội mũ châu ngọc, vừa nhìn liền biết là trang phục vào triều yết kiến: “Hiên Viên đại đế không có dụ lệnh của Thiên Đế đã tự ý bắt người, cũng quá coi thường thiên quy rồi nhỉ?”
Hiên Viên thấy người tới là Hạo Hoàng, trong lòng giật mình, có điều việc này vốn phải là Hạo Hoàng có lỗi với con gái lão, lão nói chuyện đương nhiên khí thế: “Việc tróc nã Long thái tử cũng là do đại thái tử, huống hồ cũng đã đại thành hiệp nghị với Long thái tử, đại thái tử còn có gì dị nghị?”
“Đại thái tử!” Vấn Cốt kéo tay áo hắn, y biết tính tình Hạo Hoàng, không chừng sẽ làm ra hành động quá khích nào đó, y cũng không muốn Hạo Hoàng phạm sai lầm vì mình.
Biết Vấn Cốt lo lắng cho mình, Hạo Hoàng chỉ hơi nghiêng đầu, đáp lại y bằng một nụ cười an tâm.
“Ta là tiểu bối không dám dị nghị gì với trưởng bối.” Hắn giơ quyển trục minh hoàng trong tay lên: “Có điều, dụ lệnh này của Thiên Đế, kẻ làm nhi tử ta đây, không dám làm trái.”
“Cái gì?!” Hiên Viên hoang mang: “Lẽ nào Thiên Đế có gì giao phó?”
Hạo Hoàng hừ một tiếng, xoay người nhìn về phía Vấn Cốt. hắn mở quyển trục: “Long thái tử Tây Hải Vấn Cốt nghe lệnh!”
Vấn Cốt sửng sốt một chút, sau đó quỳ xuống.
Người có mặt nhìn thấy dụ lệnh của Thiên Đế sắp ra, liền đồng loạt quỳ xuống.
Bất giác cười, Hạo Hoàng lớn tiếng đọc: “Yên bình của tam giới, cần có người tài đức. Long thái tử Tây Hải Vấn Cốt học rộng thông thái, là trụ cột của thế gian. Trẫm thưởng thức tài hoa đó, phong làm thượng tiên văn thư, đại biểu cho thiên giới tới Tây Thiên dự
đại điển luận Phật.”
“Ơ?”
“Ơ cái gì mà ơ?” Hạo Hoàng nháy mắt với y: “Còn không mau tiếp chỉ?”
“A… Đa tạ Thiên Đế ân điển!”
Cúi đầu hành lễ, tiếp nhận thánh chỉ, trong lòng Vấn Cốt lại hoảng hốt, Thiên Đế đang yên đang lành, sao lại phong ta làm thượng tiên chứ?
Chẳng lẽ là…
“Nếu Long thái tử đã là thượng tiên văn thư, thì nên mau chóng tới Tây Thiên đi, nếu để lỡ mất thời gian đại điển Luận Phật thì không hay đâu.” Hạo Hoàng tiện đà nói với Hiên Viên: “Không biết Hiên Viên đại đế còn có chuyện gì khác không?”
Lúc này Hiên Viên đã sớm giận đến trắng cả mặt, dụ lệnh của Thiên Đế phong Vấn Cốt làm thượng tiên, lại để cho y đại diện cho thiên giới đến Tây Thiên luận Phật, nếu lão bắt Vấn Cốt, thì chính là không tuân theo Thiên Đế, còn kết thù oán với Tây Thiên.
“Sau đó ngươi liền lôi con rồng nhỏ này đến chỗ ta?”
“Vâng.”
Cửu Gia nhìn Hạo Hoàng và Vấn Cốt quỳ trước mặt mình, nhất thời cảm giác được độc hỏa công tâm, cục phiền toái lớn mang theo cục phiền toái nhỏ tới gây phiền phức cho y, ngươi nói có phiền hay không đây?!!
“Cậu ơi!” Hạo Hoàng lấy lòng y: “Cháu cũng là cùng đường bí lối, xin cậu giúp đỡ.”
“Xin ta giúp đỡ?” Cửu Gia cười lạnh một tiếng, nói đại thái tử ngài bản lĩnh nhường nào, ngay cả dụ lệnh của Thiên Đế cũng dám giả truyền, còn cần ta giúp đỡ?
Vừa nói đến chuyện này, Hạo Hoàng hơi nghẹn lời: “Cháu… còn không phải là cháu sợ Vấn Cốt bị lão già Hiên Viên kia đưa đi hay sao? Cậu cũng biết Hiên Viên đại đế là ai mà, nếu Vấn Cốt bị lão đưa đi, còn không phải bị bầm thây vạn đoạn…”
“Vậy ngươi có nghĩ đến chuyện giả truyền dụ lệnh Thiên Đế là xúc phạm luật trời không, lão Thiên Đế của ngươi có tha cho ngươi không?!!”
“Cậu! Cậu thực sự thấy chết mà không cứu sao?”
Vấn Cốt thật sự không nhìn nổi hai người này đấu khẩu nữa, cúi người nói: “Là Vấn Cốt không tốt, mang đến nhiều phiền toái cho Thiên Tôn và đại thái tử. Tội vạ này Vấn Cốt tự mình gánh chịu, xin Thiên Tôn đừng trách đại thái tử.”
“Vấn Cốt, không cần phải nói nhiều với loại người tâm địa sắt đá này nữa!” Hạo Hoàng cũng nổi nóng, hắn nói mệt cho Thiên Tôn Ti Mậu còn tự xưng là thanh cao, khác với đám thần tiên mặt lạnh, vậy mà ngày ngày vẫn treo luật trời trên mép đấy thôi, tiểu nhân dối trá!
“Ngươi nói ai tiểu nhân dối trá?!!” Cửu Gia đập bàn, bàn gỗ lim lập tức vỡ thành hai mảnh.
Hạ Lan đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức mở miệng nói: “Cửu Gia đừng tức giận, đại thái tử chỉ là nôn nóng cứu người, hắn lòng dạ trẻ con, ngươi đừng chấp nhặt với hắn.” Hắn chuyển sang nói với Hạo Hoàng: “Mấy ngày nay Cửu Gia hao tâm không ít vì ngươi, ngay cả chỗ Thiên Đế cũng phải qua lại nhiều lần, đại thái tử không được hiểu lầm Cửu Gia như thế.”
Vấn Cốt cũng kéo kéo tay áo Hạo Hoàng, ý bảo hắn đừng nói những lời phản nghịch như thế nữa.
Hạo Hoàng bình tĩnh lại, hắn nén giận, nhỏ giọng nói: “Hạo Hoàng nói năng lỗ mãng, đụng chạm đến cậu, xin cậu đừng trách cứ.”
Hạ Lan vuốt lưng cho Cửu Gia, Cửu Gia cũng xuôi xuôi, y thở dài một tiếng: “Cũng không phải là không thể giúp ngươi.”
“Dạ?”
“Thiên đạo hữu tình nhưng khó giữ.” Y nhìn về phía Vấn Cốt: “Nói thẳng ra, bản tôn không hề cảm thấy ngươi và Hạo Hoàng có chân tình.”
Nếu Hạo Hoàng nói các ngươi tình bền hơn kim, vậy thì vào luân hồi địa phủ xem thử xem, nếu trải qua thất tình lục dục ở nhân gian, bản tôn nhất định sẽ nghĩ cách giúp các ngươi thuyết phục Hiên Viên.
“Vậy cứ như thế cũng được.” Hạo Hoàng nói: “Cậu không được đổi ý đâu đấy!”
“Không đổi ý.” Cửu Gia nhận trà trong tay Hạ Lan nhấp một ngụm: “Ngươi vẫn nên trông nom tốt rồng nhỏ của ngươi thì hơn.”
“Cháu nhất định sẽ chứng minh cho cậu thấy, cháu và Vấn Cốt thực lòng yêu nhau!”
Hắn nắm chặt tay Vấn Cốt, lại không phát hiện ra ánh mắt lo lắng của Vấn Cốt.