Quân lai thí vấn quyển liêm nhân, bán câu minh nguyệt điếu thanh khê.*
Tham** tâm.
(**Tham: dò xét, thăm dò.)Cảm xúc ấm áp triền miên trên môi —— quỷ mị thuần âm, da dẻ đương nhiên rất lạnh, thế nhưng nhiệt độ cơ thể Sùng Diệc cách quần áo truyền đến, khiến Nam Phong cảm thấy dường như mình cũng có nhiệt độ.
Y và Sùng Diệc đều mở to mắt, đôi môi ma sát lẫn nhau, trong ánh mắt lại lóe lên ý vị trêu ghẹo.
Hai người đều khiêu khích lẫn nhau.
Răng môi vừa tách ra, tiếng cười của Nam Phong liền vang lên. Ngón trỏ y quấn tóc mai Sùng Diệc, ngữ khí bất giác xen thêm vẻ đùa giỡn, “Thần Quân đây là muốn tham tâm gì?”
Là Tâm Tỏa?
Nắm chặt ngón tay Nam Phong trong lòng bàn tay, nhiệt độ lạnh lẽo khiến Sùng Diệc nhíu mày, “Nếu ta nói là tham tâm ngươi thì sao?”
“Ta?” Giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, Nam Phong cười tới đau cả bụng. Y nói Thần Quân đại nhân thật biết nói đùa.
Ta ngay cả trái tim cũng không có, còn dò xét cái gì? Nếu Thần Quân pha trò chế nhạo ta, nói thẳng ra là được rồi,
“Thì ra trong lòng ngươi ta là người như vậy.”
Không để ý tới lời nói của Nam Phong, Sùng Diệc cầm hai tay y, “Đáng tiếc, bản quân cũng không phải là quân tử.”
Nếu huyễn quỷ ngươi có bảy phần lừa gạt, thì ta cũng có ba phần, có gì mà không thể?
Không ngờ Sùng Diệc lại có thái độ như vậy, Nam Phong nhất thời thất thần. Y nhìn nam tử mày nói mắt cười trước mặt, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
“Thần Quân đại nhân đúng là hay nói đùa, huyễn quỷ ta có tài đức gì, mà có thể được Thần Quân đại nhân lưu tâm đến vậy. Để người của thiên giới biết, lại nói định lực của ngài không tốt, bị một con quỷ mị mê hoặc.”
“Vậy thì mặc kệ cho bọn họ nói.” Dường như hắn thấy hứng thú với nốt ruồi trên cổ Nam Phong, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào. Thân thể Nam Phong cứng lại một chút, nhưng không né tránh. Sùng Diệc thấy y nhu thuận như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại sinh ra một thứ mùi vị —— thứ mùi vị không gọi được tên.
Hắn đột nhiên nắm cằm Nam Phong, gắt gao nhìn chằm chằm y.
Nam Phong bị hắn nắm đau, xương cằm dường như sắp nứt ra. Y nhìn Sùng Diệc, nói thế nào, Thần Quân lại cảm thấy ta không vừa mắt?
“… Mà thôi.” Hắn buông tay ra, ngồi thẳng người, tiện thể kéo Nam Phong lên, “Bản quân có quy tắc của bản quân.”
Nam Phong đột nhiên nhớ lại lời hắn từng nói.
Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện giao Tâm Tỏa cho ta.
Cam tâm tình nguyện… Hừ.
Buộc lại tóc, Nam Phong đứng dậy. Sùng Diệc đã sửa soạn xong từ lâu, cầm hộp gỗ tường vân đứng trước cửa, nhanh lên chút.
Nam Phong cười, nói không phải Thần Quân muốn xem động phòng hoa chúc sao?
“Đương nhiên muốn xem động phòng hoa chúc.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, cảm giác thần tiên cao cao tại thượng chảy trong lời nói, “Thế nhưng bản quân không muốn xem tướng công say rượu làm chuyện điên rồ.”
Hai chữ tình ái, cũng phải là ngươi tình ta nguyện. Nếu hai người tâm ý không thông, cho dù là động phòng hoa chúc, cũng chỉ là tăng thêm phiền não bi thương.
Ra khỏi phủ đệ đang kết hôn, đêm đã khuya. Lúc này đổi thành Nam Phong đi theo Sùng Diệc, tính cách Thần Quân đại nhân này nóng nảy khó đoán, ngoài mặt là một công tử ôn ngọc, suy nghĩ trong lòng lại khó mà đoán được.
“Ta khó đoán? Vậy còn ngươi?” Sùng Diệc phe phẩy quạt, dáng vẻ xuân phong đắc ý, nói so với ngươi, tâm tư bản quân đơn giản hơn nhiều.
“Đa tạ Thần Quân khen ngợi.” Nam Phong coi như Sùng Diệc đang khen y, hiếm khi hòa nhã đáp lại.
Đi ngang qua một con sông chảy, hai bên bờ là cây cối xanh biếc, lá cây xào xạc dưới gió nhẹ, Sùng Diệc không nhịn được mà hỏi, đây là cây gì?
Nam Phong ngồi xuống bãi cỏ trên bờ sông, nói đây là cây đào, mùa xuân nở hoa, bây giờ đang vào hạ, nên chỉ có thể nhìn thấy lá cây xanh biếc.
Sùng Diệc đứng phía sau y, nói sao lại ngồi xuống?
Mệt à?
Nam Phong muốn làm khó Sùng Diệc, ngữ điệu khác thường, “Đi quanh phố xá rồi lại xông vào tân phòng người ta, tu vi huyễn quỷ ta không bằng Xích Diễm Thần Quân, chân ta đương nhiên là mỏi nhừ rồi.”
Ôi, chẳng lẽ Xích Diễm Thần Quân ngươi còn quản ta đi lúc nào đi đường, lúc nào thì dừng chân nghỉ ngơi sao?
Thế nhưng Sùng Diệc lại làm một chuyện Nam Phong không ngờ đến, ngồi xổm xuống trước mặt Nam Phong, đưa tay xoa đầu gối y.
Nhiệt độ đột nhiên xuất hiện khiến Nam Phong sửng sốt —— không phải lại chọc giận hắn, làm hắn muốn trừng phạt mình đấy chứ?
Ai ngờ Sùng Diệc chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, “Đầu gối đau à?”
“Hả?”
“Ai bảo ngươi không chịu dùng thuốc của bản quân, đáng đời ngươi để lại gốc bệnh.” Tuy lời lẽ ghét bỏ, nhưng lại không mang theo chút cảm giác ghét bỏ nào, Sùng Diệc nói sau này ngươi tới chỗ của quỷ y xem một chút đi, dù không tin bản quân, thì vẫn tin được tên đó chứ hả?
Nam Phong cau mày, trong lòng thầm nói hôm nay Xích Diễm Thần Quân uống nhầm thuốc gì, mà lại quan tâm tới y.
Không phải là do ở Thiên Ngoại Thiên quá lâu, đầu óc bị hỏng rồi đó chứ?
“Đừng tưởng bản quân không biết ngươi đang nghĩ gì.” Thanh âm trầm thấp êm ái, trong tam giới này có lẽ chỉ Sùng Diệc mới có thể vừa bình tĩnh lại vừa ôn nhu như thế. Hắn ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, cao hơn Nam Phong một chút, rũ mắt, “Tuy bản quân thanh tâm quả dục, nhưng còn chưa tới mức không hiểu tình người.”
Xí, ngươi thanh tâm quả dục, mới vừa rồi là ai đẩy ngã ta?!
Nam Phong đương nhiên là mặt mang tiếu ý gật đầu với Sùng Diệc, Sùng Diệc cũng biết huyễn quỷ này từ lâu đã không âm thầm ngừng mắng hắn trăm ngàn lần.
Bụi cỏ bên bờ sông có động tĩnh nho nhỏ, Sùng Diệc nhìn sang. Bụi cỏ động đậy một cái, lại dừng một cái, khiến người ta hiếu kỳ.
Hắn hỏi Nam Phong, ngươi nói sau bụi cỏ là thứ gì?
Nam Phong hất cằm lên, nói Thần Quân đi xem không phải sẽ biết sao.
Thầm nghĩ huyễn quỷ này đúng là không để hắn vào trong mắt, Sùng Diệc đứng dậy.
“Thì ra là một con tiểu súc sinh.”
Một tiểu súc sinh vừa mới ra đời, mắt còn chưa mở, toàn thân là màu xám đen, chỉ có chóp mũi màu hồng. Nó run rẩy cố gắng đứng lên, nhưng chưa đứng vững đã té xuống đất. Có lẽ là cảm nhận được khí tức của Sùng Diệc, có phần sợ hãi, nhỏ giọng kêu khóc.
Nam Phong nhìn qua, “Nhìn hình dáng hẳn là một tiểu súc sinh mới vào nhân gian, không nhìn ra được là thứ gì.”
Đáng thương, đáng thương, vừa mới sinh ra đã bị người thân nhất vứt bỏ, ngay cả sinh khí cũng không trọn vẹn, sợ rằng không sống được bao lâu.
Nghe Nam Phong cảm thán, Sùng Diệc cười, hắn ngồi xổm xuống, điểm nhẹ mũi nhãi con kia, lẩm bẩm nói, “Tiểu súc sinh, ngươi nghe thấy không, người nào đó lẻ loi một mình, còn cười ngươi tội nghiệp.”
Nam Phong chẳng quan tâm, nói sao vậy, Thần Quân đại nhân muốn cứu vật nhỏ này?
Sùng Diệc không nói, nhưng lại lấy hộp tường vân từ trong ngực ra, mở hộp lấy một miếng bánh quế hoa đặt vào tay, đưa đến trước mặt vật nhỏ kia. Vật nhỏ còn chưa nhìn được kia lại giống như có linh tính, ngửi ngửi bánh ngọt trong tay hắn, sau đó há miệng.
Ô kìa, vật nhỏ ngay cả răng cũng chưa mọc hết vậy mà ăn sạch mấy miếng bánh hoa quế! Cuối cùng nó liếm liếm lòng bàn tay Sùng Diệc, ngay lập tức thay đổi hình dạng.
Thân thể vật nhỏ kia to lên, da lông trên người cũng biến đổi hình dáng, lông rất dài, chóp mũi vểnh cao, đứng dậy mở mắt ra.
“Tiểu súc sinh này ra là hồng hồ mắt đỏ?!!” Nam Phong kinh ngạc tán thán — hồng hồ ly vốn là hậu của hồ vương, nhóc con này lại còn có đôi mắt màu đỏ!
Hồng hồ mắt đỏ kia từ trong bụi cỏ nhảy ra, cọ tới cọ lui dưới chân Sùng Diệc. Sùng Diệc vuốt đầu nó, nói nhóc con, ngươi và Sùng Diệc ta hôm nay gặp nhau cũng coi như có duyên phận, từ nay ngươi không cần lo về tính mạng nữa, nhớ sau này phải làm việc thiện, không được làm xằng làm bậy, gieo họa nhân gian.
Tiểu hồng hồ ly dường như nghe hiểu, gật đầu.
Nam Phong khá thích con hồ ly này, cũng ngồi xổm xuống sờ lông nó, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại khiến lòng bàn tay ngưa ngứa: “Không ngờ Thần Quân đại nhân có đức hiếu sinh đến bực này.”
Thấy Nam Phong vẻ mặt tươi cười, tâm trạng Sùng Diệc cũng tốt lên: “Vi phu vẫn luôn là người như thế, chỉ vì Phong Nhi chưa từng để ý đến vi phu thôi.”
Ta cùng Phong Nhi gặp gỡ, lại bên nhau đến giờ, duyên phận lớn hơn nhiều so với việc cứu một con tiểu hồ ly.
Nam Phong đã định bỏ qua không để ý đến — ngươi chơi trò này đến nghiện rồi phải không?
Có điều Thần Quân đại nhân xuất chiêu, huyễn quỷ nào có đạo lý không tiếp.
“A Diệc nghĩ nhiều rồi, ta đã bao giờ không để ý đến phu quân đâu.” Y thở dài: “Chỉ là thứ A Diệc để ý không phải ta, cho dù ta quan tâm đến phu quân, cũng chỉ khiến A Diệc chê cười. Có phải hay không hả, tiểu hồ ly?”
Sùng Diệc biết y đang nói đến tâm tỏa, nụ cười trên mặt giảm đi phân nửa. Hắn vỗ vỗ đầu hồng hồ ly, nói ngươi đi đi, nhớ kỹ những lời bản quân nói với ngươi.
Hồng hồ ly cọ cọ tay hắn, sau đó chạy đi.
Sùng Diệc đứng dậy, sửa lại áo bào: “Tuy bản quân muốn lấy tâm tỏa, nhưng cũng sẽ không làm khó ngươi.”
“Hừ, vậy thì phải đa tạ Thần Quân rồi.”
“Bản quân không biết ngươi cần tâm tỏa làm gì.” Hắn nhìn về phía Nam Phong: “Ta nhớ rằm tháng bảy năm ngoái, ngươi từng nói với cô con gái nông phu kia, trong lòng dù có ngàn vạn điều không cam lòng, thứ nên buông, thứ không nên buông đều phải buông cả.”
Vậy vì sao, ngươi vẫn không buông xuống được chuyện cũ trước kia?
Nam Phong bị hắn nói sửng sốt, y nhìn Sùng Diệc một lát, sau đó lại cười, nói Thần Quân lại quên đạo xử thế của huyễn quỷ ta rồi.
Bảy phần lừa người, ba phần vận số.
“Lời nói kia của ta chính là để lừa người.”
Nếu một câu nói thực sự có thể đem chuyện cũ đã qua hóa thành mây khói, thế gian này, còn có nhiều vui buồn hợp tan, vận mệnh dây dưa như thế hay sao?
“Thần Quân tu vi cao, có lẽ không rõ. Một đời con người cùng lắm không quá trăm năm, đối với Thần Quân ngài mà nói không đến thời gian uống cạn chén trà. Thế nhưng trăm năm này của con người, lại trải qua hàng ngàn hàng vạn sự việc không đếm xuể. Khi Nữ Oa tạo ra con người đã gieo xuống thất tình lục dục, tất nhiên là muốn để con người khắc ghi một vài chuyện, có báo đền có hoán đổi, đó mới là trần gian luân hồi.”
“Vậy ngươi cũng bị mấy chuyện cũ năm xưa này vây hãm một đời sao?” Sùng Diệc đột nhiên
lớn tiếng, hắn nhìn Nam Phong, trong ánh mắt tràn ngập nỗi giận dữ và khó hiểu. Hắn nói cả đời con người cùng lắm là trăm năm, đến khi tạ thế, phiền não trăm năm ấy sẽ chẳng giữ được nữa, thế nhưng một đời này của ngươi dài dằng dặc thế kia, lẽ nào ngươi muốn cứ như vậy mãi sao?
Không thoát ra khỏi ràng buộc?
“Đã phiền Thần Quân hao tâm tổn trí. Huyễn quỷ vốn là quỷ mị, lục căn không sạch, có thể ở lại tam giới này cũng phải dựa vào chút chấp niệm, huyễn quỷ không sợ không thoát khỏi ràng buộc.”
Nam Phong kính cẩn lễ phép nói lời này, khiến Sùng Diệc rất không vui. Hắn thà để Nam Phong nói chuyện độc miệng, chua ngoa đến mức tàn nhẫn như trước, ít ra còn không khiến hắn đau lòng thế này.
Hắn biết Nam Phong nói không sai, thế nhưng lại không cam lòng.
Hắn nói, lẽ nào ngươi chỉ có một chấp niệm?
Nam Phong khom người, y không muốn tiếp tục dây dưa việc này, liền nói hôm nay phải đa tạ Thần Quân đại nhân đã dạo chơi cùng huyễn quỷ.
Y đến dưới tàng cây đào, bẻ mấy nhánh, đưa cho Sùng Diệc: “Cành đào này, coi như huyễn quỷ đáp tạ Thần Quân chuyện ngày hôm nay nhé.”
Đáp tạ? Đáp tạ cái gì?
Đáp tạ ta dạo đêm với ngươi? Hay là ta không lấy tâm tỏa?
Nhìn thế nào, cũng thấy ngươi không cần phải đáp tạ ta gì cả.
“Thần Quân đại nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Vào sáng sớm mỗi ngày, Sùng Diệc đều tu luyện tâm pháp dưới cây ngô đồng cổ thụ ở Thiên Ngoại Thiên. Hôm nay lại không có tâm trạng — đêm qua sau khi chia tay Nam Phong hắn liền tâm thần không yên, luôn cảm thấy lời Nam Phong nói như viên đá, cộm đến khó chịu.
Tông Tú vừa thu sách giúp hắn, vừa nói một canh giờ trước người của Tây Thiên tới, nói là mời ngài tới tham gia đại hội luận đạo.
Sùng Diệc gật đầu. Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì, hỏi Tông Tú, Thiên Tôn Ty Mậu có tới không?
“Thiên Tôn Ty Mậu chưa bao giờ tham dự chuyện thiên giới, lần này sợ rằng cũng không tham gia…”
“Vậy à…” Hắn nghĩ nghĩ, nói với Tông Tú, ngươi tới Tây Thiên báo tin cho Như Lai Phật Tổ, nói bản quân gần đây thân thể mang bệnh nhẹ, đang bế quan tu dưỡng, đại hội luận đạo lần này bản quân không tham gia được, xin ngài ấy lượng thứ.
“Vâng.”
“Còn nữa.” Hắn cầm mấy nhánh cây trên bàn, đó là của Nam Phong hôm qua bẻ cho hắn: “Trồng mấy cái này bên cạnh cây ngô đồng đi.”
Đồ chơi của nhân gian, có lẽ không sống được ở Thiên Ngoại Thiên, nhưng mà…
Không thử thì làm sao biết được đến cuối cùng sẽ thế nào.
Chỗ Sùng Diệc thanh nhàn như thế, Nam Phong bên kia lại xảy ra một vài chuyện vui vẻ — sau khi y trở về mấy hôm, quỷ y Vọng Thư tới, còn mang theo một đứa bé năm sáu tuổi. Nam Phong nhìn đứa bé từ trên xuống dưới, mắt to miệng nhỏ, phấn điêu ngọc trác, thực sự rất đẹp. Y trêu đùa nói, quỷ y ngươi có con từ khi nào, sao không nói cho ta một tiếng.
Đứa bé sợ người lạ, nghe giọng nói cay nghiệt âm dương quái khí này của Nam Phong, vội vàng trốn sau lưng Vọng Thư. Vọng Thư cười sờ sờ đầu nó, nói một tiếng “đừng sợ”, sau đó nói với Nam Phong, tiểu nha đầu này là ta nhặt được ở bờ biển lúc đến Nam Hải du y mấy hôm trước.
Lúc ta vừa nhặt được nó, mắt nó không nhìn được, miệng cũng không nói được, ta thấy dáng vẻ nó dễ thương, liền dẫn về, chữa mắt cho nó trước, đợi mấy hôm nữa tới Hàn Sơn ngàn năm lấy hàn chi thảo, chữa nốt cổ họng cho nó.
Nam Phong cười, nói thì ra quỷ y lại thích trẻ con như thế.
“Cũng không phải là thích.” Vọng Thư cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, ánh mắt cũng bất giác dịu dàng hơn: “Chỉ là đứa bé này cùng ta gặp gỡ, tức là hai ta có duyên.”
“Có duyên…” Y không khỏi nghĩ đến Sùng Diệc — vị Thần Quân cao cao tại thượng kia, cũng nói có duyên với y.
Là có duyên thật, hay là cố ý tạo nên?
“Đúng rồi, hôm nay ta tới, là để đưa thứ này cho ngươi.” Vọng Thư lấy một bình sứ thanh hoa nhỏ trong ống tay áo ra: “Thứ này có thể chữa được đầu gối của ngươi. Một con quỷ mị như ngươi mà khắp người toàn là bệnh, sẽ khiến người bên cạnh cười chê.”
Nam Phong nhìn chằm chằm bình sứ nhất thời ngây ra, có phần dở khóc dở cười.
Ta nói này Vọng Thư, đồ chơi này không phải của ngươi đúng không?
“Hả?”
“Đừng giả bộ trước mặt ta.” Y lấy bình sứ từ trong tay Vọng Thư qua, nói ta từng nhìn thấy cái bình này, là hắn đưa cho ngươi phải không?
Cái câu thương xót ta kia, cũng là hắn nói chứ gì?
“A… cái này… ờ…” Thấy Nam Phong đã biết rõ, Vọng Thư cũng không giấu diếm nữa: “Xích Diễm Thần Quân tới Thúy Trúc Cư, nói hắn cho ngươi thuốc ngươi không lấy, liền nhờ ta lần sau ngươi tới thì đưa cho ngươi. Nhưng vẫn không thấy ngươi đến, ta nghĩ việc này cũng không tiện kéo dài, liền tới đưa cho ngươi.”
“Hửm?” Nam Phong khẽ nhếch khóe miệng: “Hắn đến chỗ của ngươi là muốn nghe ngóng chuyện của ta phải không?”
“Ơ? À, phải.”
Ánh mắt Nam Phong nhìn hắn thêm mấy phần hàn ý, nói ngươi nói hết cho hắn biết rồi?
Đứa bé trốn thêm về phía sau Vọng Thư.
Vọng Thư chỉ muốn bóp cổ Nam Phong mà quát, ông giời ơi, Xích Diễm Thần Quân muốn xốc cả Thúy Trúc Cư của hắn lên, hắn dám không nói hay sao?!!
Phải rồi, còn có ngư linh trong hồ kia nữa!!
Nhưng hắn biết huyễn quỷ mềm cứng không ăn, bèn vẫn nói chuyện như bình thường, hắn uy hiếp ta, ta đánh không lại hắn, chỉ đành nói thôi.
Thần sắc Nam Phong càng phức tạp hơn, Vọng Thư nhìn thấy mà run rẩy trong lòng.
“Bỏ đi.” Y nói: “Nếu đã vậy, thuốc này ta cứ nhận.”
“Được.” Được cái rắm, ngươi sớm nhận lão tử có phải đỡ chết mất con ngư linh không?!!
Nam Phong bỏ bình sứ vào ngăn kéo, nói nếu lần sau hắn còn tới tìm ngươi hỏi chuyện của ta, ngươi cứ bảo hắn trực tiếp tới tìm ta là được.
Vọng Thư một bên đáp lời, một bên nghĩ còn có lần sau nữa sao, tiểu tổ tông ngài tha cho ta đi!
Đợi Vọng Thư đưa đứa bé đi, Nam Phong liền kê ghế dựa vào trong sân nghỉ ngơi. Mỗi ngày chỉ có lúc này y mới có thể tháo bỏ trói buộc trên người, thản nhiên tự đắc, có chút thi vị nhân gian.
Có tiểu quỷ bám trên nóc nhà nhìn lén y, y trừng mắt với nó, bắn hạt đào ăn thừa trong tay về phía mái hiên.
Tiểu quỷ kia bị dọa chạy.
Y nhắm mắt ngừng thở, lại cảm thấy nơi trống rỗng trong ngực ngâm ngẩm đau, còn hơi nóng lên.
“Tham tâm…” Hắn niệm trong miệng, sau đó cười khổ: “Tham tâm cái gì chứ…”
Ta vẫn nên lo chuyện của thư sinh thiếu đánh kia thôi.
Thiên Nhai Hải Giác gần đây vô cùng thanh tịnh — Hạ Lan mang theo tiểu bạch hồ ly đến chỗ Nguyệt Lão chơi, nơi lớn như vậy chỉ còn lại một mình Cửu Gia. Y rảnh rỗi buồn chán, bày ván cờ lên bàn cạnh bờ biển, tự mình đánh với mình. Đang đánh đến chỗ quyết định thì có một giọng nói truyền đến, quân đen trong tay y rơi xuống bàn cờ.
“Thiên Tôn đại nhân.”
Cửu Gia lắc đầu: “Quả là đáng tiếc, hỏng mất ván cờ hay.”
Thấy Cửu Gia ngay cả đầu cũng không ngẩng, người tới hơi xấu hổ: “… Biểu ca.”
“Ồ? Tiểu Sùng Diệc à.” Cửu Gia ngẩng đầu nhìn hắn, nói ngươi đến rồi đấy à.
Không kinh ngạc chút nào, y đã sớm đoán được Sùng Diệc sẽ đến.
Sùng Diệc chắp tay mà đứng, nói Sùng Diệc hôm nay tới quấy rầy, là có việc muốn xin biểu ca tháo gỡ.
Cửu Gia mời hắn ngồi xuống, nói không vội, ngươi tới Thiên Nhai Hải Giác của ta, ta tất nhiên sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.
Nói đi, muốn nhờ biểu ca ta tháo gỡ điều gì cho ngươi vậy?
“Việc này…” Hắn chần chờ chốc lát, sau đó cúi đầu thở dài: “Xin biểu ca hãy trả lại đồ của Sùng Diệc cho Sùng Diệc.”
“Ủa?” Cửu Gia cười nói, thứ gì ở chỗ ta là đồ của ngươi vậy?
Sùng Diệc đứng dậy, thần thái kia lại thêm mấy phần nghiêm túc.
“Tâm tỏa.”
*Vế đầu lấy từ bài từ Như Mộng Lệnh của Lý Thanh Chiếu. Đại ý bài từ là đêm xuân gặp cảnh mưa to gió lớn, người viết sợ vườn hoa bị gió táp, sáng ra hỏi thử tỳ nữ bên ngoài sao rồi, tỳ nữ đáp hoa hải đường vẫn vậy. Vế sau là một câu đố về chữ, đại ý chữ gì có vầng trăng khuyết treo dòng suối. Vầng trăng khuyết là cái móc, dòng suối là nước (bộ thuỷ: 氵) có ba dấu phẩy. Chính là chữ tâm (心).