Hai tên kia còn mãi nói luyên thuyên.
[....] lên tiếng khuyên nhủ " Ký chủ, đừng đánh.
Nếu đánh thì kế hoạch sau này của chúng ta phải làm sao đây ".
Ký chủ của ai đó bây giờ mới nhớ.
Ờ ha! Nếu đánh, thì sẽ gây bất lợi cho kế hoạch sau này của cô.
Nhưng mà nếu bây giờ không đánh thì cô sẽ bị hai tên kia bắt đi tới quan nhai mất.
Quan nhai! Không phải vị họ Hà đó làm quan sao.Vậy thì càng phải đánh.Chuẩn bị săn tay áo lên, đánh cho hai tên kia bầm dập mặt mũi.
Đột nhiên có một thân hình cao lớn, đứng chắn trước mặt.Bây giờ cô mới để ý, trong lúc cô với hai tên kia nói chuyện, đã có khá nhiều người tụ tập lại.
Mà người đang đứng trước mặt,cao hơn cô một cái đầu.Người nọ một thân lam y, nhìn vừa thanh thoát nhưng lại không hề xa cách.
Chỉ là không nhìn được mặt, vì người kia quay lưng lại với cô.
Vị công tử chắn trước mặt liền hòa nhã lên tiếng " Hai ngươi dù sao thì cũng là một đại nam nhân, sao lại có thể động tay, động chân với vị tiểu thư này được ".
Hai tên kia liền bước lên trước.Chết rồi! Nói chuyện kiểu này thì giải quyết gì được, hai tên kia sắp tới đánh hắn rồi.Còn tưởng là vị công tử này có thể giải quyết được, ai ngờ.
Hai tên kia liền cung kính " Liễu công tử, là do nô tài không phải.Nhưng vị cô nương này, một hai đòi vào nói là muốn chữa bệnh cho tiểu thư.
Người xem một tiểu cô nương thì làm được gì cơ chứ, nếu chữa sai thì chúng nô tài phải biết làm sao đây"
Vị Liễu công tử kia quay qua hỏi lại " Ngươi nói là tiểu cô nương này có thể chữa được bệnh của Hà muội muội sao ".
Hai nô tài kia liền không dám nói sai mà trả lời " Vâng "
Vị Liễu công tử kia liền quay lại,nghi hoặc hỏi cô " Ngươi biết chữa bệnh ".
Lúc vị công tử họ Liễu đó quay người lại, dung nhan như họa liền hiện lên trong mắt cô.
Người này có gương mặt góc cạnh, nước da có độ trắng vừa phải.Khuôn môi đầy đặn tôn lên chiếc mũi dọc dừa.
Nhưng khi nhìn lên mắt của người kia cô lập tức rụt cổ lại.Đôi mắt của hắn lóe lên tia nham hiểm, giống như hắn đang tính toán điều gì đó.Chỉ cần nhìn qua, liền biết hạng người như hắn không phải là thứ tốt lành gì cả.
Liễu công tử thấy cô nương trước mặt cứ đơ người ra, lên tiếng dò hỏi " Vị cô nương này, cô có bị làm sao không, tại sao ta hỏi mà không trả lời vậy ".
Ái Linh cười gượng" Ta không sao, phiền công tử quan tâm rồi.
Hồi nãy người hỏi ta là có chữa được bệnh cho Hà tiểu thư không hả.Ha...ha...tất nhiên là đc rồi ".
Những bá tánh nhiều chuyện xung quanh liền oh lên đầy kinh ngạc.Họ không tin vị cô nương ước chừng 14-15 tuổi này lại có thể chữa được bệnh.
Ở đây có người thể hiện sự kinh bỉ, không tin và cả thương cảm.
What! Nếu họ kinh bỉ và không tin thì cô còn hiểu nhưng thương cảm là sao.
Chỉ là một lúc sau những tiếng nói xì xầm to nhỏ, do đám đông phát ra.
Khiến cho cô hiểu vì sao họ lại thương cảm