Nghe vậy mọi người trong đội nháo nhào lên tiếng chỉ trích bọn người kia.
" Đúng đó, nếu không phải vì mấy người thì Nhất đâu phải chết "
" Vì mấy người mà chúng tôi xém thành xác sống rồi "
" Mấy người còn ở đó cầu xin giúp đỡ nữa hả, đúng là mặt dày mà "
Trần Thiển thấy sự phẫn nộ của đoàn người với mấy người kia cũng cực kì khó xử.Cô muốn tiến lên nói giúp cho đám người kia thì bị ông chú cản lại.
" Tiểu thư, bây giờ người mà lên tiếng e rằng không hay cho lắm "
Trần Thiển nghe lời ông chú không lên tiếng nữa chỉ đứng im đó, cúi mặt hơi rơm rớm nước mắt.
Thiên Quân nhìn Thiển như vậy cũng tới xoa dịu tâm trạng cô.
" Đó không phải lỗi của em, là do họ tự làm tự chịu mà thôi."
Trần Thiển thuận thế dựa vào lòng Quân.Úp mặt vào lòng ngực anh khóc thút thít.
Thủy từ xa thấy Thiên Quân gần gũi với Trần Thiển như vậy rất khó chịu.Trong mắt dần lộ ra sát khí.
Ái Linh hiện tại không có thời gian đâu mà quan tâm tình cảm trai gái của bọn họ.Cô đang đi dọn mấy xác sống chất đầy đường.Bọn chúng nằm chồng lên nhau chiếm hết đường đi.
Ái Linh cẩn thận xem xét từng xác sông một.Cô sợ chỉ cần không cẩn thận thì sẽ bỏ mất một viên tinh xác nào đó.
Viên đá ở trong đầu xác sống là tinh xác.Vì là phát hiện trong người xác sống thêm nữa là nó trong suốt, tinh khiết nên được đặt như vậy.
Tinh xác phân cao thấp theo màu sắc, tuần tự là: trắng, xanh lục, xanh lam, vàng, cam, đỏ......Đó là ký ức lúc trước của nguyên chủ.Thời điểm đó nhân loại chỉ phát hiện tới đó, còn có xác sống cấp cao hơn không thì không ai biết.
Viên đá trắng lúc nãy Thất đưa cho nữ chính là xác sống sắp tiến hoá lên cấp 1.Ở hiện tại vẫn chưa ai biết sự tồn tại của nó sẽ giúp những người dị năng tăng cường sức mạnh cả.
Ái Linh lục tìm trong đống xác sống cả ngày trời cũng không kiếm thấy một viên tinh xác nào cả.Cô cảm thán đúng là nữ chính thường sẽ may mắn, còn cô thì không như vậy.
Đứng dậy tiếp tục lục tìm trong đống xác kia.
Đột nhiên cô đạp trúng thứ gì rất trơn, ngã trỏng vó mà đáp đít xuống đất.
Thiên Quân đang an ủi Trần Thiển từ xa thấy em trai mình té xuống liền lập tức chạy lại.
Ái Linh vừa té xuống còn đang choáng váng thì có bàn tay vịn vai cô đỡ cô lên.
Thiên Quân lo lắng hỏi
" Em không sao chứ, sao lại bất cẩn như vậy lỡ bị thương thì sao "
Ái Linh xua xua tay, chân đạp chúng thứ gì đó loạng choạng đứng không vững.
" Em không sao, anh không cần lo lắng "
Thiên Quân vẫn không an tâm
" Hay là anh đỡ em vào trong nghĩ ngơi nha "
Ái Linh gượng gạo
" Không...không