Khi hai người bàn bạc xong xuôi kế hoạch với nhau thì quay lại chỗ đoàn.
Trên mặt hai người ai cũng có suy tính riêng của chính mình.
Ái Linh vui vẻ khi kế hoạch của mình đã đâu vào đấy.
Cô chính là muốn đẩy kẻ kia vào đường cùng, không có chỗ quay đầu.
Chỉ khi như vậy thì linh hồn Thiên Quân mới có thể chiếm lại cơ thể của mình.
Thất từ lúc quay trở về thì thái độ của hắn vẫn như cũ.Không hề có bất kỳ biểu hiện gì khác thường để người khác có thể nhận ra.
[…] trong lòng hơi phức tạp mà lên tiếng hỏi
" Ký chủ, cô nói kế hoạch cho hắn không sợ sau này sẽ hắn sẽ quay lại phản cô sao "
Ái Linh chắc nịt mà nói với hệ thống
" Hắn sẽ không phản đâu, con người thường sẽ sợ những thứ không xác định hơn là thứ đã biết rõ.
Đối với người như hắn thì sẽ biết cân nhắc giữa lợi và hại thôi "
Ái Linh ngồi xuống cạnh Diệp, lấy gói bánh đưa cho côvbé gặm chơi rồi nói
" Với ngươi nghĩ xem, hắn sẽ chấp nhận được việc ngày ngày ở bên cạnh kẻ chiếm thân xác bạn thân của mình sao.
Ta chắc chắn với ngươi ai cũng sẽ không chịu được cảm giác đó đâu "
Hệ thống nghe Ái Linh phân tích liền cảm thấy cô nói rất chí lý.
Ái Linh nhìn nhìn Tiểu Diệp gặm gặm miếng bánh tới mức nhũn cả ra mà không ăn được liền thấy hơi đáng thương.
Cô xoa xoa đầu Tiểu Diệp, bé liền cười một cách ngây ngô với cô.
Đúng vậy đối với bất kì ai, khi mà biết được có người muốn thay thế vị trí của người thân thuộc với mình, mà lại không khó chịu cơ chứ.
Ngay cả đối với thể loại người như cô, còn cảm thấy khó chịu cơ mà.
Trần Thiển được mọi người chăm sóc nãy giờ đã tỉnh lại.Nhưng gương mặt cô ta thể hiện sự mệt mỏi, yếu ớt mà nắm lấy bàn tay của Thiên Quân.
Ả ấm ức mà khóc thút thít
" Có phải em đã làm gì sai không, sao mọi người lại ghét em như vậy cơ chứ "
Thiên Quân dỗ dành người trong lòng, an ủi cô
" Em không làm gì sai cả, bọn chúng mới là người sai "
Có lẽ là do thấy người trong lòng mình đau khổ mà hắn không kìm chế được cảm xúc.Trong ánh mắt hắn hiện tại đã tràn ngập sát ý muốn giết tất cả mọi người.
Ông chú và Cường ở gần cũng cảm nhận được rõ sát ý mà hắn toả ra.
Hai người ớn lạnh dựng cả tóc gáy, họ chưa bao giờ thấy Thiên Quân như vậy.Trong lòng không khỏi dấy nên nghi hoặc.
Mọi người trong đoàn bị thương khá nặng, nên không thể lập tức di chuyển được.
Do thấy Trần Thiển đã tỉnh nên cả đám liền đi tới mà hỏi xem.
" Thiển à, cô hiện tại có khả năng chữa trị, bây giờ cô đã tỉnh lại.
Hay là cô giúp bọn tôi…coi như là cũng giúp cô đi "
" Đúng đó, giúp mọi người bình phục nhanh hơn thì chúng ta sẽ thoát khỏi khu rừng này sớm hơn "
" Đúng vậy, Thiển bình thường cô rất lương thiện mà.Chúng