Ái Linh tiếp nhận ký ức xong liền lật chăn đang đắp lên.
Trên miếng vải trải giường màu xanh lam đã có một vệt máu đỏ thẫm, cực kỳ chói mắt.
Ái Linh nhìn thấy nó liền hơi khó chịu phần thân dưới
" Hệ thống, như vậy có được xem là một trong những nguyện vọng của nguyên chủ thất bại không "
[....] cũng nhìn thấy vệt đỏ kia, nó chỉ để lại một câu
" Ký chủ, đợi ta một chút "
Không tới một nhịp thở, nó đã quay trở lại
" Ký chủ, nguyện vọng kia không được coi là thất bại.
Đối với nguyên chủ mà nói, trải qua một đời như vậy.
Thanh danh gia tộc mới quan trọng, trinh tiết chỉ là thứ không đáng nói tới thôi "
Ái Linh nghe lời hệ thống nói liền nghĩ nguyên chủ lần này khá sáng suốt.
Đối với nguyên chủ khi trải qua chuyện như vậy.
Những thứ khác chỉ là thứ yếu, gia tộc mới là điều đáng quan tâm.
Ái Linh ngồi suy nghĩ một hồi về quan hệ của nguyên chủ với những người xung quanh.
Liền kêu nô bộc bên ngoài
"Người đâu, mau kêu Liên Hoa tới đây cho ta "
Nô bộc canh bên ngoài liền nhanh chóng đi kêu người.
Chưa tới nửa tuần trà, Liên Hoa đã vội vàng bước vào phòng.
nửa tuần trà:ước tính là từ 5-7 phút
Liên Hoa bên ngoài liền hành lễ
" Tiểu nhân, tham kiến tiểu thư"
Ái Linh sau bức bình phong, giơ tay lên ngoắc Liên Hoa vào trong.
Liên Hoa chỉ vừa vào đã tinh mắt nhìn thấy vệt đỏ trên giường.
Nàng ta không biểu hiện sắc thái gì, chỉ nhìn lướt qua rồi lại cúi mặt xuống, chờ phân phó.
Ái Linh quan sát biểu hiện của nàng, nhẹ cười mỉm.
Người này, tính cách trầm ổn, giỏi che giấu cảm xúc.
Hơn nữa trong tên lại có một chữ Liên, dựa theo ký ức nguyên chủ là nô bộc theo người từ nhỏ.
Mặc dù nàng là nô bộc thân cận nhưng do tính cách quá trầm ổn.Nên nguyên chủ chưa bao giờ thân thiết với nàng cả.
Đến cuối cùng, chính nha hoàn này lại là người trung thành.
Vì cứu chủ tử mà không tiếc hi sinh tính mạng.
Ái Linh giơ tay lên ngoắc tay kêu nàng tới gần.
Liên Hoa tiến tới sát giường, quỳ xuống bên cạnh giường chủ tử.
Ái Linh nhẹ nhàng hỏi nàng
" Ngươi, đi theo ta tới giờ đã bao năm rồi"
Liên Hoa cung kính đáp
" Thưa tiểu thư, tiểu nhân theo người từ năm người 6 tuổi.
Tính tới hiện tại đã được 9 năm rồi thưa tiểu thư "
" Đã đi theo ta lâu như vậy rồi, vậy nếu có một ngày chủ tử gặp nguy hiểm.
Ngươi có nguyện hi sinh tính mạng bảo vệ ta không? "
Liên Hoa nghe hỏi như vậy liền ngước mặt lên, ánh mắt kiên định, trung thành đáp.
" Tiểu nhân nguyện vì tiểu thư mà làm tất cả "
Ái Linh nhìn sâu vào ánh mắt nàng, lòng liền thỏa mãn.
Cho dù là theo ký ức nguyên chủ thì Liên Hoa rất trung thành.Nhưng lòng người khó dò, cô vẫn là thử thêm một chút.
Ái Linh bước xuống giường, đứng dậy liền nắm cằm nàng nâng lên
" Liên Hoa, chỉ cần ngươi vĩnh viễn trung thành với ta.
Giàu sang phú quý, ta có ngươi cũng sẽ có "
Ái Linh nói xong liền cúi người xuống gầm giường.
Lôi đôi giày nam nhân ra, Liên Hoa quỳ trên đất liền hơi hoang mang.
Tiếp theo nàng liền thấy tiểu thư tiếp tục lôi một nam nhân trần như nhộng ra.
Liên Hoa nhìn thấy như vậy liền nhắm tịt mắt lại.
Dù sao nàng vẫn là một nữ tử, cảnh tượng trước mắt vẫn là quá sốc đối với nàng.
Ái Linh kéo cái mền trên giường xuống, quấn Liêm Phó trần như nhộng lại.Sau đó cô tiến tới cốc lên đầu nàng.
" Liên Hoa, ngươi mau mở mắt, ta còn chuyện chính sự phải giao cho ngươi "
Liên Hoa nghe chủ tử gọi liền mở mắt ra, ánh mắt hiện tại đã trấn tĩnh như ban đầu.
" Tiểu thư, người có gì cứ phân phó "
Ái Linh ngồi xuống đối diện với nàng
" Ngươi nghĩ kỹ xem, trong viện này có nô bộc nào đáng cho ngươi tin cậy hay không "
Liên Hoa nghĩ nghĩ liền nghĩ tới một người.
Nàng gật đầu, sau đó liền theo căn dặn của tiểu thư mà làm việc.
Liên Hoa mở cửa ra ngoài, vừa đóng cửa lại đã lớn tiếng nói.
" Tất cả các nô bộc trong viện đều trở về chỗ ngủ của mình.
Tiểu thư hiện tại đang nóng giận, các ngươi tốt nhất