Ở một căn nhà đổ nát, dơ bẩn và tối tăm có một người phụ nữ bị trói trên ghế.
Sau một lúc bà ta tỉnh dậy, hoang mang tại sao mình lại ở đây.
Khi bình tĩnh lại liền biết mình đã bị bắt cóc,bà ta ra sức gào thét trong tuyệt vọng.
Qua một thời gian khá lâu, bị một tiếng mở cửa vang lên đánh thức.
Tiếp đó là tiếng giày cáo gót, nó cứ vang lên đều đều như vậy.
Càng khiến cho bầu không khí xung quanh thêm quỷ dị.
Lúc này "người kia" tiến đến, bà ta chỉ nhìn thấy được đôi giày cao gót màu đỏ.
Vì do "người kia " đang đứng trong vùng tối nên bà ta chỉ nhìn thấy đôi giày và thấp thoáng bóng dáng của người đó thôi.
Người đó ngồi xuống ghế đối diện
" Bà có biết tại sao bà lại ở đây không".
Sau khi nghe xong bà ta liền nói với giọng cầu xin
" Có phải mấy người bắt cóc tôi vì tiền đúng không.Mấy ngươi muốn bao nhiêu tôi đều cho hết, chồng của tôi rất giàu chỉ cần mấy người...!".
Bà ta còn chưa nói hết câu thì người kia đã lên tiếng ngăn lại
" Suỵt....!im lặng nào, tôi bắt bà không phải vì tiền.
Bà nhìn xem tôi là ai ".
Khi biết được kẻ kia là ai.Bà ta liền giận dữ và hùng hổ tới mức, làm cho chiếc ghế được cố định liên tục lung lay.
Đúng người kia chính là Ái Linh.
Bà ta lên tiếng đe doạ
" Nếu tao mà thoát ra được.
Nhất định sẽ nói với ba mày, đến lúc đó ông ta sẽ tống cổ mày ra ngoài,rồi mày sẽ chẳng còn gì cả.
Vì thế tốt nhất mày nên thả tao ra thì còn có cơ hội để quay đầu "
Bà ta vừa nói xong liền cười lên một cách khoái trí.
Nghe bà ta nói vậy, cô liền tỏ vẻ mình rất sợ hãi.Sau đó liền hối thúc đám thuộc hạ
"Nhanh nhanh, mau cởi trói cho bà ấy nếu không ta sợ một hồi sẽ tè ra quần mất.
Ha...ha...ha, bà nghĩ ta sẽ sợ sao, thật đúng là ngây thơ mà ".
Lúc này bà ta liền biến sắc
" Mày muốn gì rốt cuộc là mày muốn gì ".
Cô ngồi trên ghế vừa cười thản nhiên nói
" Tôi đâu có muốn gì từ bà.
Tôi chỉ muốn bà nợ máu phải trả bằng máu mà thôi ".
Nói xong cô liền một cách thân thiện sau đó liền sải bước đi khỏi.
Đám thuộc hạ ở đằng sau liền làm theo nhiệm vụ.
Không biết việc gì đã xảy ra, chỉ biết rằng người đàn bà kia hét lên một cách đau đớn.
Ở một khung cảnh khác Ái Linh của chúng ta vừa ngồi lái xe vừa du dương hát.
Đang hát thì liền nghe tiếng hệ thống
" Ký chủ, về sau cô đừng hành động lỗ m ãng như vậy nữa.
Nếu mà làm nhiệm vụ chính thức không biết rằng cô đã chết bao nhiêu lần rồi nữa ".
Cô thở một hơi thật dài rồi bất đắc dĩ nói
" Ta biết rồi, chỉ là ngươi cũng thấy bà ta đã có sát ý với ta rồi.
Nếu không ra tay trước chẳng lẽ đợi ng ta đến hái đầu sao.
Thêm nữa ta cũng đã phổ cập luật của hệ thống rồi, nên ngươi đừng lo ".
[.....] nó cũng biết ký chủ không phải là người hành sự lỗ m ãng.Nên lần này nó mới không cảnh cáo cô.
Dù sao nó cảm thấy cô là người dễ nói chuyện nhất, thêm nữa đây là cơ hội cuối cùng của nó.
Nói một hồi rồi cũng tới nhà, cô nhanh chóng đi tắm.Sau đó phi tang hết tất cả chứng cớ.
Đang ở trong phòng chơi game thì tự nhiên nghe ở dưới nhà ồn ào.
Cô liền biết là bà ta về rồi, cô liền nở một nụ cười thân thiện rồi đi xuống dưới lầu.
Hiện tại bà ta thê thảm đến mức không diễn tả được, khi thấy cô đi xuống.
Liền hốt hoảng mà nép sau người cha cô.
Miệng thì cứ lắp bắp, như muốn nói điều gì