Lạc Hàn đặt túi chườm nước đá lên mắt cá chân hắn, tiếp tục kéo chăn lên đầu gối.
Tim Tống Thiên Trạch bỗng chốc căng thẳng, trán bắt đầu rỉ mồ hôi lạnh -
Tên! ! tên nhóc thúi này sẽ không phải muốn cắt mệnh căn của hắn đấy chứ!
Lạc Hàn lấy phương pháp xoa bóp mà cha già nhà mình đã dạy cậu 10 năm trước ra xài, cậu kết hợp cả hai tay, bắt đầu từ điểm trên mắt cá chân ấn ấn xoa xoa lên đến đầu gối, sau đó dùng thủ pháp tương tự ấn ngược trở về.
"A! ! "
Tống Thiên Trạch thoải mái đến mức muốn bay lên trời, miệng không khống chế được mà rên nhẹ một tiếng.
"Thoải mái chứ?" Lạc Hàn chuyển cẳng chân còn lại của hắn đến trước mặt, thăm dò hỏi: "Chân trái có muốn không?"
"Muốn muốn!" Tống Thiên Trạch liều mạng gật đầu.
Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng vừa vặn đi từ dưới lầu lên, đang định lấy chìa khóa mở cửa.
Hai người đột nhiên nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra bên trong phòng ký túc, liền áp tai nhoài người lên ván cửa nghe trộm một chút.
"Còn đau không?"
"Tốt tốt tốt hơn nhiều rồi! ! "
"A ha! ! đúng đúng đúng a a! ! quá đã luôn.
"
"Thế nào! ! kỹ thuật của tôi có phải rất tốt không?"
"Cậu! ! nói nhảm nhiều vậy làm gì, a! ! "
"Này, cậu có biết vẻ mặt hiện tại của cậu là gì không, có cần tôi chụp lại cho cậu xem không?"
"Đừng, đừng dừng lại! ! lên trên chút đi, đúng đúng! ! "
"Tống Thiên Trạch, cậu hưởng thụ phục vụ của người khác phải thu tiền đó nha.
"
"Thu! ! thu cái con khỉ ấy, 800 tệ một đêm ở gian phòng nhỏ lần trước cậu vẫn còn nợ tôi đấy.
"
Hà Tiểu Nặc: "Trời **!"
Lý Hàng luống cuống bịt mỏ Tiểu Mập Mạp lại, kéo cậu ta sang một bên nói, "Suỵt! Đừng có tỏ ra kích động như vậy coi! Muốn bị đánh chết hả?"
Hà Tiểu Nặc nhanh chóng vuốt thuận lồng ngực, tâm tình cuối cùng cũng coi như hơi bình phục lại một chút, "Phắc phắc, tao điếc rồi, tao vừa nghe thấy cái mẹ gì thế này! Hai người bên trong là chó Tống và tiểu Hàn Hàn không sai chứ?"
Lý Hàng: "Nghe tiếng thì hẳn là hai người bọn họ đấy! !.
"
Hà Tiểu Nặc: "Tao nói mẹ nó chứ! Tống Thiên Trạch cũng quá chó rồi đó! Rõ ràng là một 0 cường tráng vậy mà ngày ngày vẫn giả bộ làm trai thẳng, chọc ghẹo tiểu Hàn Hàn của chúng ta!"
Lý Hàng: "Suỵt suỵt! Mày nhỏ tiếng chút coi, cửa này cách âm không tốt đâu! Cẩn thận 0 cường tráng nâng tạ đập chết mày đó!"
Hà Tiểu Nặc: "Vậy vậy bây giờ tụi mình nên làm gì đây, bây giờ mà đi vào liệu có thích hợp không?"
Lý Hàng: "Đúng là không thích hợp cho lắm! ! như vầy đi, hay là trước hết chúng ta đến quán xiên nướng đối diện cổng bắc chén một bữa đi.
"
"Không được nữa rồi, tay tôi mỏi quá.
" Lạc Hàn xách hộp thuốc đứng lên, giẫm giẫm đôi chân đã mỏi nhừ vì ngồi xổm bên giường vài cái, cậu đặt hộp thuốc về lại tủ, rồi quay lại bên giường hắn, "Dù sao cậu cũng đã tỉnh rồi.
Mau nói đi, chân cậu sao mà bị thương vậy?"
"! ! Cần cậu quản?"
Lạc Hàn hừ cười một tiếng, hai tay khoanh trước ngực nhìn xuống hắn, "Tốt xấu gì thì tôi cũng vừa quản vết thương của cậu đấy nên tôi có tư cách biết lý do không phải sao? Chiều qua vẫn còn ổn cơ mà?"
"Ai da cậu! ! phiền chết đi được, là tôi mắt mù, đi đường không nhìn đường, không cẩn thận sái chân được chưa.
Đừng mẹ nó hỏi nữa.
" Hắn hung hăng kéo phăng chăn ra, ồn ào muốn xuống giường, kết quả chân trái căn bản không còn chút sức nào, dáng vẻ như sắp té tới nói, "Tôi đi -"
Trước mắt Lạc Hàn bỗng dưng tối sầm, cậu theo bản năng dang hai cánh tay tiếp hắn.
Tống Thiên Trạch ôm cậu vào trong lòng, ôm theo cậu lùi lại mấy bước mới ổn định lại được.
Lạc Hàn tuy chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng vóc người cậu gầy gò hơn hắn nhiều, cả người rất dễ dàng cuộn tròn trong lòng hắn, vả lại mùi hương trên người cậu! ! rất rất thơm, còn có xúc cảm đụng chạm nữa, thậm chí còn mềm mại hơn gấu bông của hắn một chút.
Trong lúc nhất thời kích động, Tống Thiên Trạch rất muốn vùi đầu vào hõm cổ cậu, dùng sức hít lấy mùi thơm trên cơ thể cậu, sau đó sờ soạng cái mềm mại của cậu một chút, tốt nhất là có thể hung hăng gặm da thịt trắng nõn trên bả vai cậu một ngụm! ! (Ủa rồi thẳng dữ chưa:)) )
"Khụ khụ! ! cậu còn muốn ôm bao lâu nữa.
"
Giọng nói của Lạc Hàn ngay lập tức kéo hắn quay về thực tại.
Đợi đã, vừa rồi hắn nghĩ cái quỷ gì vậy! Điên rồi đúng không!
Tống Thiên Trạch không còn lời nào để nói nhăn nhăn mũi, "Ai ai thèm ôm cậu chứ, đừng! ! đừng có ở đó mà tự mình đa tình.
"
Hắn vừa rút một tay lại, trọng tâm ngay lập tức không vững sắp té ngã, Lạc Hàn không yên tâm đỡ lấy một cánh tay của hắn, "Đã thành ra như