Lạc Hàn sợ đến mức trái tim sắp nhảy ra ngoài, cậu chỉ lo khi mình ngẩng đầu lên sẽ bắt gặp ánh mắt ác liệt của Tống Thiên Trạch.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Tên này ngay cả mắt cũng không buồn mở ra, mặc dù túm lấy cổ tay cậu nhưng lại đang ngáy nhè nhẹ.
Lạc Hàn lúc này mới xác định đây chỉ là phản ứng bản năng của thân thể hắn, ngay tức thì thở phào nhẹ nhõm.
*
Sáng nay Tống Thiên Trạch cúp tiết chính trị, đang bận bịu ngồi trước bàn múa bút thành văn thì điện thoại của Bình Tử gọi tới.
Tay trái hắn cầm điện thoại, tay phải cũng không nhàn rỗi, “Alo.”
“Alo, đại thần hôm nay cúp tiết nha.”
“Có việc bẩm báo, vô sự bãi triều, trẫm đang bận viết kiểm điểm.”
Bình Tử ở đầu dây bên kia cười sml trên nỗi đau của người khác một phen, sau đó mới đường hoàng ra dáng vào chuyện chính, “Chiều nay có một trận bóng rổ, mày tới không?"
“Không tới.” Tống Thiên Trạch dứt khoát từ chối, “Tay ông đây sắp gãy tới nơi rồi, lấy đâu ra sức mà cầm bóng, mày kéo đại một đứa ra thay đi.”
“Ha ha ha ha……không được rồi, vừa nghĩ tới cái dáng vẻ mày viết kiểm điểm, tao liền cười muốn ná thở ha ha ha ha.”
“Còn cười nữa thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn.”
Hắn không biết vì sao bản kiểm điểm 3000 chữ này lại dài thườn thượt như vậy.
Có điều tốt xấu gì hồi cấp ba hắn cũng đã có kinh nghiệm viết kiểm điểm phong phú.
Những lời ‘hoa mỹ’ kia cho đến bây giờ hắn vẫn có thể thuộc nằm lòng đến tám, chín phần.
Ngẫm nghĩ lại liền cảm thấy buồn cười.
Lúc hắn tốt nghiệp sao lại không nghĩ tới việc lấy lại mười mấy bản kiểm điểm ở chỗ cô chủ nhiệm nhỉ? Mấy cái đó không cần phải chép ra, trực tiếp thay đổi xưng hô và ngày tháng một chút là xong, cần gì phải ngồi đây chịu tội.
Vốn muốn từ chối cho xong rồi cúp điện thoại, lại nghe thấy Bình Tử nói một câu: “Khoa máy tính chúng ta đấu với khoa quản trị kinh doanh, có điều tao nghe nói Lạc Hàn cũng là một thành viên, hình như là được nhờ vào thay cho một người bận việc không đến được.”
Lạc Hàn?
Hôm nay Tống Thiên Trạch quả thật không có tâm trạng chơi bóng rổ, nhưng hắn vừa nghe thấy hai chữ này thì cả người trở nên hưng phấn kỳ lạ.
Gương mặt hắn đã phải ăn trọn một đấm của tên nhóc thối này, hiện tại còn vì cậu ta mà viết kiểm điểm 3000 chữ, biết tính lên đầu ai đây.
Hắn ngay tức khắc thay đổi chủ ý, lập tức báo với Bình Tử: “Đợi đã, tao tới.”
“Hả? Đổi ý rồi sao?”
“Ừ, đổi ý rồi.”
*
Tiết trời hai ba giờ chiều quả thật oi bức đến khó chịu.
Đội viên hai bên đều đã thay quần áo cầu thủ đúng giờ có mặt tại sân bóng.
Dưới sự ‘quảng bá’ rầm rộ của Bình Tử, rất nhiều fan em gái của Tống Thiên Trạch đến xem trận đấu này, ai nấy đều đem theo một đống đồ vật lung tung lộn xộn như nước khoáng, nước tăng lực, khăn lông……thậm chí còn có cả đường glucose.
Cách một lớp đồng phục bóng rổ mỏng manh vẫn có thể nhìn thấy từng đường nét cơ bắp mạnh mẽ săn chắc, hoàn hảo không tì vết của Tống Thiên Trạch, bình thường chỉ cần hắn đứng ở một chỗ tại sân bóng thôi cũng đã đủ tự tin khiến khí thế của đối thủ bị gọt xuống phân nửa.
Nhưng hôm nay Tống Thiên Trạch không chỉ đơn thuần muốn phô bày kỹ năng của mình.
Hắn vô tình hoặc cố ý liếc nhìn về phía đội đối thủ một chút, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của người nào đó.
Thằng ml Bình Tử sẽ không cố ý lừa phỉnh mình đó chứ, nếu vậy cũng quá nhàm chán rồi, dù có thắng cũng chả thấy sung sướng gì cho cam.
Đang buồn bực nghĩ ngợi thì một giọng nam lanh lảnh theo gió lọt vào trong tai: “Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Các cầu thủ trên sân không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn.
Dáng vẻ của Lạc Hàn lúc này rất khác với ngày thường.
Cậu mặc một bộ đồng phục cầu thủ đỏ thẫm có hơi quá khổ, những sợi tóc mái vụn vặt lưa thưa rũ xuống xung quanh chiếc băng đô trắng tuyền, đôi mắt to tròn sáng long lanh, làn da trắng đến phát sáng.
Dưới ánh nắng mắt trời, hàng mi dài cong cong của cậu rũ xuống mí mắt tạo nên một bóng râm nhỏ, đẹp đẽ giống hệt một thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Trong phút chốc, con ngươi Tống Thiên Trạch dần trở nên đăm đăm.
Ngoại trừ xinh đẹp, hắn không tìm được bất kỳ một từ ngữ nào khác để hình dung cậu.
Mặc dù hắn ghét gay nhiều thế nào đi nữa nhưng cũng không có cách nào che giấu lương tâm phủ nhận vẻ đẹp của Lạc Hàn.
Đây cũng là lý do vì sao lần đánh nhau đó hắn lại không nỡ đánh vào mặt cậu.
Tất cả cầu thủ đều đã đến đông đủ, trọng tài cũng đã ngậm còi vào miệng.
Lạc Hàn biết mình sẽ đối đầu với Tống Thiên Trạch trong trận đấu này, cậu biết và cũng không hề có ý định tránh né.
Cậu là một người đàn ông, cậu cũng có tinh thần không chịu thua, cậu muốn để Tống Thiên Trạch biết, cho dù có thua, Lạc Hàn cậu cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ sợ hắn.
Trước khi chính thức bắt đầu, Tống Thiên Trạch lần lượt vỗ vai từng thành viên đội mình, nói: “Cái tên đeo băng đô trắng kia để tôi phòng bị, các cậu không cần quản.”
Thực tế thì các thành viên trong đội đều không cảm thấy Lạc Hàn sẽ tạo nên bất cứ nguy cơ gì cho bọn họ, bởi vì tuy dáng người cậu cao nhưng trên người lại không có bao nhiêu thịt, không hề có sức công kích nào.
Lạc Hàn không nghe thấy Tống Thiên Trạch và thành viên đội hắn thì thầm to nhỏ gì với nhau, chỉ là vừa ra sân liền phát hiện Tống Thiên Trạch vẫn luôn kèm sát cậu, bất kể là chuyển bóng hay chuyển bóng, cậu chạy đến đâu hắn theo sát đến đó, chốc chốc còn dùng dư quang liếc cậu.
Lạc Hàn mặc kệ hắn, chỉ lo chuyển bóng trong tay mình, ngay lúc cậu tìm thấy thời cơ hoàn hảo, đang vươn người chuẩn bị ném bóng vào rổ, Tống Thiên Trạch gần như đồng thời nhảy lên áp sát cậu, vả lại còn tận dụng ưu thế chiều cao của mình đánh rớt quả bóng sắp bay vào rổ của cậu.
Trơ mắt nhìn bóng rơi vào tay đội đối thủ, trong lòng Lạc Hàn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu tức tối trừng Tống Thiên Trạch một cái, lại đối diện ngay với gương mặt tràn đầy đắc ý của hắn.
“Cậu……” Lạc Hàn căm giận chạy sang một bên khác của sân bóng, cậu cố gắng muốn thoát khỏi khống chế của Tống Thiên Trạch, kết quả chẳng những không đạt được mục đích mà còn khiến bản thân mệt gần chết.
“Lạc Hàn! Đón bóng!”
Lạc Hàn tập trung tinh thần, ổn định trọng tâm tiếp nhận bóng đồng đội ném qua cho mình, lại không hề phòng bị liền bị người ở phía sau cầm cố lại, cậu và bóng đều bị gắt gao kẹp lấy trong khuôn ngực rắn chắc của Tống Thiên Trạch.
Lồng ngực Tống Thiên Trạch gắt gao dính sát vào lưng cậu, hắn còn không quên khiêu khích bên tai cậu: “Không ngờ tới cậu cũng biết chơi bóng rổ đó, tới so hai chiêu đi.”
Tuy sức lực Lạc Hàn không thể địch lại hắn nhưng tán đả cũng phải luyện cho vui, cậu nhân lúc Tống Thiên Trạch thoáng buông lỏng mình, khuỷu tay hung hăng nện về phía sau một cú, thành công tránh thoát gọng kiềm của hắn, sau đó uyển chuyển nhảy một cái.
Quả bóng lập tức vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không trung, di chuyển một vòng quanh mép rổ, sau đó lọt vào trong.
“Hay!”
Tiếng vỗ tay và kinh hô ngay lập tức bùng nổ.
“Người đeo băng đô trắng kia là Lạc Hàn của khoa mỹ thuật đúng không! Đẹp trai quá má của con ơi!”
“Đúng đúng đúng! Hình như vừa mới chuyển đến cơ sở chính á!”
“Tôi nhớ cậu ấy đã công khai comeout rồi thì phải! Huhuhu! Tôi hết cơ hội rồi!”
“Chân cũng quá thon, quá trắng, quá dài rồi đó! Quả thực là đôi chân mà phái nữ hằng ao ước! Một nữ sinh như tôi cũng ngưỡng mộ chết đi được a a a!”
“Anh trai nhỏ Lạc Hàn cố lên! Điên cuồng cổ vũ cho anhhhhhhh!”
Tống Thiên Trạch thính tai nghe thấy tiếng cổ vũ Lạc Hàn ngoài sân, không khỏi nóng nảy đến nhăn mũi.
Có cảm giác như cả thế giới đều thích Lạc Hàn, chỉ có mỗi hắn là ghét cậu, chỉ có hắn là không ăn nhập với người khác.
Loại ý nghĩ này càng lúc càng sinh trưởng mạnh mẽ, càng lúc càng khiến người ta không thoải mái.
Nhất là khi Lạc Hàn còn vứt cho hắn một ánh mắt khiêu khích, càng khiến hắn nuốt không trôi cục tức này.
……Đều là cái quỷ gì vậy chứ.
Sau khi vào hai quả, Lạc Hàn đã dần dà tiến vào trạng thái, lấy tốc độ cực nhanh san bằng tỉ số, cậu còn có một loại tư thái muốn vượt qua đối thủ.
Bóng lại lần nữa từ phía xa bay đến, Tống Thiên Trạch và Lạc Hàn gần như vươn người cùng lúc, muốn dùng cách thức giống nhau úp rổ.
Thắng thua đều phụ thuộc vào một pha này.
Trái tim của thành viên hai đội và khán