Yên Lương Thần bật cười: “Được thôi.”
Hạ Viễn Hàng cuống lên. Ban đầu, nhà họ Nhan có thể kiện được là bởi vì khi đó chỉ có mình Yên Lương Thần ở trong phòng, tình huống không có lợi cho cô. Nếu cô còn nói lăng linh tinh nữa thì e là không ai có thể cứu cô nữa rồi!
“Yên Lương Thần, tốt nhất cô đừng có tức quá hóa hồ đồ rồi nói lăng linh tinh. Nếu cô chết đi, đối với cô, đó là sự giải thoát. Nhưng cô có nghĩ đến ba mẹ cô không? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cô nghĩ họ chịu đựng được nổi không?”
Không thể không nói, Hạ Viễn Hàng đã nắm được điểm yếu của Yên Lương Thần. Cô đã hoàn toàn mất niềm tin vào hắn nhưng cô không thể không quan tâm ba mẹ.
Yên Lương Thần ngây ngốc nhìn, giống như bị chọc đúng vào chỗ ngứa, lập tức nguôi giận.
Đúng vậy, nếu cô chết, ba mẹ biết làm sao bây giờ? Họ đã sống khổ sở suốt nửa đời người, đến khi già mãi mới sống được mấy ngày yên ổn, lẽ nào cô muốn họ sống cuộc sống đau khổ suốt phần đời còn lại sao?
Yên Lương Thần nhắm chặt mắt, chậm dãi thở ra một hơi.
“Đồng chí cảnh sát, anh hỏi đi.”
Yên Lương Thần không dám làm bừa nữa, kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng.
“… Tôi muốn kéo cô ấy lên nhưng lúc đó cơ thể không còn sức lực, cô ấy đột nhiên giãy giụa dữ dội, cuối cùng tôi không giữ được nữa, cô ấy liền rơi xuống”
Sau khi cảnh sát rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Hạ Viễn Hàng và Yên Lương Thần.
Yên Lương Thần vẫn dựa vào thành giường, không nói gì hết, trên mặt cũng không có chút cảm xúc nào cả.
Trong lòng Hạ Viễn Hàng như nổi lên bão tố, sự hối hận như một con ác ma bóp chặt trái tim hắn, khiến hắn không thở nổi, vô cùng khó chịu.
Lúc đó, rõ ràng cô đã xả thân cứu người nhưng lại bị hắn cho là người phụ nữ độc ác đi sát hại người khác! Thậm trí, trong lúc tức giận, hắn còn nói “Tại sao người chết không phải con tiện nhân như cô”, sao cô lại không đau lòng đến mức muốn tự vẫn mà nhảy xuống dưới cho được chứ.
Yên Lương Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “Sao Hạ tiên sinh lại có biểu cảm như vậy chứ? Anh đang lo tôi có thể thoát tội ư, sợ mình không thể báo thù cho người phụ nữa mình yêu nhất ư?”
“Rõ ràng em biết không phải như vậy mà.”
Đối mặt với người phụ nữ Yên Lương Thần vừa lanh lợi, nói chuyện lại không hề khách khí cố ý trọc tức hắn này, Hạ Viễn Hàng không có cánh nào đối phó.
“Sao tôi biết ư?” Yên Lương Thần lại bật cười một tiếng. “Tôi đâu có đi guốc trong bụng Hạ tiên sinh đâu mà biết được anh nghĩ gì chứ? Có điều tôi biết anh hận tôi đến tận xương tủy, hận không thể giết tôi ngay lập tức! Vậy anh còn đứng đó làm gì? Mau đi tìm chứng cứ đi! Nếu cảm thấy pháp luật giải quyết quá chậm, có thể trực tiếp ném tôi ra ngoài là được rồi, bây giờ cơ thể tôi suy nhược, chắc chắn sẽ chết.”
Hạ Viễn Hàng biết, bản thân mình nói gì cũng không có tác dụng. Trong lòng cô đang tức giận cho nên mới nói ra những lời hắn không muốn nghe.
“Em nghỉ ngơi đi, buổi tối anh lại đến thăm em.”
“Không dám làm phiền Hạ tiên sinh! Hơn nữa tôi không có quan hệ thân thích gì với Hạ tiên sinh, khiến người khác hiểu nhầm là không hay đâu.”
Đôi môi Hạ Viễn Hàng mấp máy, cuối cùng lại không nói gì hết, quay người rời đi.
Hắn vừa đi, Yên Lương Thần liền chán nản dựa vào đầu giường, chỉ cảm thấy trái tim như đã chết, cả đời này, cô sẽ không bao giờ quên nỗi đau cào xé tim gan khi mất đi con, sự tuyệt tình khi hắn kêu cô đi chết.
Nếu không phải vì ba mẹ, cô rất muốn nhận tội. Cô vốn là hung thủ giết người, cô giết đi con của mình cho nên phán tội cố ý giết người cũng là hợp lý!
Sau ngày hôm đó, cảnh sát lại đến tìm Yên Lương Thần lần thứ hai. Cũng câu hỏi như vậy, hỏi đi hỏi lại.
Yên Lương Thần không thèm bận tâm, bởi vì ba mẹ già, cô mới muốn rửa oan cho mình.
Em trai nói với cô, nhà họ Nhan nhất định buộc tội cô, nhưng Hạ Viễn
Hàng luôn giúp cô.
“Dưới sự công kích của nhà họ Nhan, công ty đã rơi vào nguy hiểm rồi, Hạ Viễn Hàng đang bù đầu rối tóc. Có điều đây đều là những điều hắn đáng nhận được!”
Nghe em trai nói, Yên Lương Thần nên vui bởi vì đây đều là báo ứng nhưng không hiểu sao, cô lại không cảm thấy vui vẻ gì cả.
Do đó lúc Hạ Viễn Hàng lại xuất hiện, cô lại công kích hắn một cách không hề khách khí.
“Nghe nói, Hạ tiên sinh giúp tôi mời luật sư để biện hộ?”
Hạ Viễn Hàng không ngờ cô lại hỏi vấn đề này, khẽ ngẩn người. Có điều cô bằng lòng nói chuyện với hắn, đó là chuyện tốt. Do đó, hắn cười vui vẻ.
“Không sai. Luật sư Phùng rất có kinh nghiệm trong việc này, hơn nữa trước đây cũng chưa từng thua kiện. Em yên tâm, ông ấy nhất định sẽ giúp em rửa tội.”
“Tôi chỉ cảm thấy tò mò, tại sao Hạ tiên sinh lại giúp tôi? Rõ ràng muốn tôi chết như vậy, tại sao lại phải giả làm người tốt? Lẽ nào Hạ tiên sinh thích chơi trò trước mặt làm người tốt, sau lưng lại giở trò như vậy ư?”
“Tôi không hề muốn em chết!”
Hạ Viễn Hàng vừa vui chưa được bao lâu. Nhìn thấy nụ cười mỉa mai trên miệng cô, liền cảm thấy đau đầu, nhưng không thể phát tiết.
“Có hay không cũng không quan trọng nữa rồi. Có điều tôi hy vọng Hạ tiên sinh đừng nhúng tay vào việc của tôi nữa. Bởi vì tôi biết anh đang muốn dùng cách này để xóa đi nỗi ân hận và hổ thẹn trong lòng. Nhưng tôi, không thể để cho anh có cơ hội đó! Tôi muốn anh chịu giày vò cả đời này giống tôi!”
“Tôi biết. Lương Thần, em muốn giày vò tôi thế nào cũng được. Nhưng em khổng thể lấy thân mình ra làm trò đùa.”
“Nếu đã là cuộc đời của tôi, tôi thích làm gì thì làm, Hạ tiên sinh quản được chắc?” Hạ Viễn Hàng đột nhiên tức giận. Hắn cười lạnh một tiếng tóm lấy gáy Yên Lương Thần.
“Nếu em còn nói linh tinh, để xem tôi có quản được không! Yên Lương Thần, chuyện em trai em tham ô công quỹ còn chưa kết thúc đâu. Nếu tôi muốn, có thể tống cậu ta vào tù bất cứ lúc nào. Cho nên tốt nhất em đừng có đấu với tôi!”
Yên Lương Thần chừng mắt nhìn hắn, trong mắt như có đốm lửa đang cháy bừng bừng: “Hạ Viễn Hàng, tên khốn nạn nhà anh.”
Hạ Viễn Hàng hài lòng nhìn bộ dạng tức giận mà có thêm chút sức sống của cô. Mấy hôm nay, cứ nhìn thấy bộ dạng như xác chết biết đi của cô, hắn sắp phát điên rồi.
“Tôi khốn nạn thế đấy! Thủ đoạn của tôi em cũng từng nếm thử rồi, cho nên tốt nhất em nên nghe lời đi.”
Yên Lương Thần nắm chặt lấy tay, tức đến run người, không cẩn thận, nước mắt liền tuôn trào.
Hạ Viễn Hàng nhíu mày, không ngờ lại khiến cô khóc. “Khóc cái gì? Không phải vừa rồi còn hùng hổ lắm sao?”
“Việc của anh ư! Hạ Viễn Hàng, tên khốn nạn nhà anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đi ngay cho tôi, lập tức đi đi!”
Hạ Viễn Hàng không chịu đi mà còn ôm cô vào lòng.
“Thả tôi ra, tên khốn nạn nhà anh! Tên khốn nạn, con rùa rụt đầu, đồ trứng thối,…”
Yên Lương Thần vừa chửi vừa đánh hắn như điên, khóc đến nỗi khắp mặt đều là nước mắt và nước mũi.
“Anh dựa vào đâu mà nói vậy? Anh trả con cho tôi! Anh trả con cho tôi, con của tôi… Khó khăn lắm tôi mới mang thai, anh dựa vào đâu mà bỏ nó chứ…”
Hạ Viễn Hàng vẫn ôm cô, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hơi đỏ.