Edit: DL - Beta: Chi
*****
Phản ứng vừa rồi của Trạm Nhân chứng tỏ nàng cố ý, Hàm Sênh hạ mắt, ho khan vài tiếng, an ủi: "Có lẽ do xe ngựa có vấn đề, Công chúa không cần tự trách."
Hắn càng không truy cứu, Trạm Trinh càng đau lòng.
Cố nén giận, Trạm Trinh liếc nhìn Trạm Nhân, xoay người nhặt trang sức rơi trên mặt đất, cài lại lên tóc Hàm Sênh, sau đó dìu hắn vào cửa. Thấy vậy, cả nhóm Hoàng tử Công chúa vội vàng đuổi theo.
Tấn đế có tổng cộng mười lăm đứa con. Dù Trạm Trinh là đích trưởng tử, nhưng lại chỉ đứng thứ năm trong hàng ngũ các Hoàng tử. Có điều, Thái tử hoàn toàn tách riêng, độc lập với các Hoàng tử khác.
Lần này có chuyện vui nên mở tiệc, ngoại trừ năm người còn đang quấn tã và mới chập chững biết đi cùng hai người vừa chết trận trên sa trường, tổng cộng có tám người tới dự. Trong đó ba Công chúa và một Hoàng tử đã thành thân đều dẫn theo Phò mã và người nhà cùng tới, số lượng không hề ít.
Hàm Sênh lần lượt gặp từng người, hai bên cùng trao đổi lễ vật.
Vì vụ ồn ào ban nãy của Trạm Nhân, bữa tiệc hiện giờ vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng ho khan của Hàm Sênh thi thoảng lại vang lên. Vô số ánh mắt dừng trên người hắn, có người lo lắng, có người tò mò, vài người lại cảm thấy áy náy.
Vất vả ngồi xuống trước bàn, Hàm Sênh đã chẳng còn chút khẩu vị nào. Công chúa vốn được nuông chiều, việc nàng tới tìm hắn gây phiền toái cũng nằm trong dự kiến. Chỉ có điều, hắn không ngờ đối phương lại gây sự một cách công khai đến thế, khiến hắn không có cơ hội đáp trả.
"Uống chút canh đi." Trạm Trinh nói: "Tối nay cô gia sẽ bảo nàng đến phủ nhận lỗi với Công chúa."
Hàm Sênh nhận lấy, nói: "Không cần, ta cũng không có chuyện gì."
Thật ra cũng không thể nói là không có chuyện gì, vai trái bị đập vào vách xe của hắn vẫn còn nhói đau.
Trạm Trinh cau mày, lại liếc về phía Trạm Nhân. Đối phương đang đứng ngồi không yên nhìn Hàm Sênh, thấy ca ca nhìn mình, nàng càng khẩn trương.
Trạm Cẩn ngồi bên cạnh giục nàng: "Ngươi cũng ăn chút gì đi, đừng nhìn mãi thế."
"Ta... Ta chọc giận ca ca rồi." Trạm Nhân nói nhỏ: "Không biết tẩu tẩu có bị thương không nữa, A Cẩn... ta phải làm gì bây giờ?"
"Không phải ngươi muốn khiến nàng mất mặt sao?"
"Nhưng..." Trạm Nhân thì thào: "Ta đâu biết nàng lại xinh đẹp đến vậy chứ... Vừa nãy khi nàng nhìn ta, đầu ta rối như tơ vò, đến giờ tim vẫn đập dồn dập không ngừng. Nếu là nam nhân, chắn chắn ta đã rung động rồi."
"Tỉnh tỉnh, đó là nữ nhân của Hoàng huynh đấy."
"Ngươi nói xem ta nên làm gì bây giờ? Chắc nàng sẽ không thích ta nữa rồi."
"Ngươi không sống với nàng, thích hay không thì có vấn đề gì chứ?" Trạm Cẩn không nhịn được, cũng nhìn về phía Hàm Sênh. Thấy vẻ mặt như đưa đám của Trạm Nhân, nàng nhân tiện nói thêm: "Chắc Hoàng huynh sẽ kêu ngươi tới phủ nhận lỗi, đến lúc đó cứ tùy hoàn cảnh mà cư xử đi."
Trạm Nhân vội vã gật đầu, gắp đồ ăn cho nàng: "Cảm ơn A Cẩn, ngươi đúng là ân nhân cứu mạng của ta."
Trạm Cẩn bất đắc dĩ, thoáng nhìn về phía Thanh Dung đang dõi theo hướng Trạm Trinh. Cảm nhận được ánh nhìn của nàng, đối phương lập tức quay sang, thờ ơ nở nụ cười, nâng chén hỏi thăm.
Trạm Cẩn cũng cười.
Trong đầu Trạm Nhân chỉ còn lại đôi mắt an tĩnh ban nãy, nàng không biết cái nhìn ban nãy của Hàm Sênh có chứa đựng sự oán trách hay không. Đến khi tiệc tan, Trạm Nhân chạy lên trên, nhưng Hàm Sênh lại chẳng thèm nhìn sang phía nàng.
Ở bên kia, Trạm Trinh đang dặn người chuẩn bị xe ngựa. Hắn bế Hàm Sênh lên, đi thẳng ra ngoài cửa cung, sau đó đột nhiên nhảy lên xe, ngồi cạnh Hàm Sênh, hỏi: "Khi nãy bị va chạm ở đâu?"
"Không sao." Hàm Sênh đáp: "Ta ổn."
Ánh mắt của Trạm Trinh dừng trên vai trái Hàm Sênh: "Để cô gia nhìn xem."
"Thật sự không có chuyện gì." Hàm Sênh lo hắn sẽ lao về phía mình nên vội tránh sang một bên: "Điện hạ không cần quá lo lắng... Lát nữa ngươi còn phải tới quân doanh đúng không?"
Trạm Trinh trầm giọng đáp: "Cô gia có hưu mộc (*), không đi đâu cả."
(*) Hưu mộc nhật – ngày hưu mộc: ngày nghỉ phép. Lệ xưa, quan viên cứ mười ngày sẽ được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày nghỉ đó được gọi là "hưu mộc nhật".
"..." Hàm Sênh không biết nên nói gì nữa.
Ánh mắt Trạm Trinh hiện lên vẻ nhẫn nhịn, ngón tay cong vào rồi lại duỗi ra. Đột nhiên, hắn dùng một tay kéo Hàm Sênh tới. Hàm Sênh bất ngờ không kịp đề phòng, bị Trạm Trinh ôm ngồi lên đùi hắn, vội vàng la lên: "Điện hạ... Đang ở trong xe."
"Nàng cảm thấy cô gia muốn làm gì?"
"..." Ta sao biết ngươi muốn làm gì?!
Da đầu Hàm Sênh run lên, mặt nhăn như bánh bao. Trạm Trinh giơ tay, nắm lấy vai trái của hắn, khẽ nhéo một cái. Hành động bất ngờ của đối phương khiến Hàm Sênh đau đến mức hai mắt ửng hồng.
"Chẳng phải nàng nói không có chuyện gì sao?"
Vừa nói, Trạm Trinh vừa cởi cúc áo trước ngực Hàm Sênh ra. Đối phương lập tức ra sức che lại, giọng nói cao hơn hẳn một tông: "Ta không sao! Ngươi đừng nhìn... Ta... ta... lúc về ta gọi Như Ý đến xử lý một chút là ổn thôi."
Vì lên giọng quá cao, Hàm Sênh lại bắt đầu ho khan. Hắn sợ sệt nhìn Trạm Trinh, thấy gương mặt người kia trở nên âm trầm, trong lòng càng hoảng hốt.
Trạm Nhân đúng là em gái ruột của Trạm Trinh, chỉ một hành động tùy tiện của nàng đã giúp Trạm Trinh có lí do để nhìn cơ thể hắn. Sức khỏe của hắn vẫn luôn không tốt, trước giờ đều mặc rất dày, nhìn qua không phát hiện được gì, nhưng chỉ cần cởi quần áo sẽ bị nhận ra ngay.
"Nàng sợ gì chứ?" Trạm Trinh chậm rãi nói: "Đây là xe ngựa, ta đâu thể làm gì được nàng."
"... Ta chỉ là... sợ lạnh thôi." Hàm Sênh giải thích: "Trong xe không có thuốc, ngươi nhìn thì có ích gì?"
Giọng Trạm Trinh nhẹ hơn hẳn: "Vậy khi về phủ, nàng để cô gia nhìn xem."
Hàm Sênh dời mắt, chuyển sang đề tài khác: "Sáng nay, mảnh vải trắng kia..."
"Tiện chút máu thôi." Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh, nói: "Phần còn lại vốn định cho Công chúa."
Có thứ gì trên tấm lụa trắng để cho hắn được chứ? Hàm Sênh mờ mịt một hồi, đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của Trạm Trinh, hai má đỏ ửng. Mỹ nhân xấu hổ, Trạm Trinh không nhịn được, ôm lấy eo Hàm Sênh, tiếp tục gặm cắn hắn.
"A..."
Xe ngựa vững vàng dừng lại, bờ môi Hàm Sênh chẳng mấy chốc đã sưng đỏ. Mặt cả