Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Phương Bắc tuyết rơi kéo dài. Nghĩ đến cảnh tuyết dày ba thước phủ trắng mặt sân, Hàm Sênh không khỏi háo hức muốn ra ngoài dạo chơi, nhưng lại vì phát sốt và nhiễm chút phong hàn nên mong ước không thành hiện thực. Bị giam trong phòng một lần nữa, tinh thần hắn sa sút đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Cửa chính lẫn cửa sổ đều bị đóng chặt. Trong phòng, Hàm Sênh lúc tỉnh lúc mê, mũi tịt đặc, hô hấp cũng khá khó khăn. Hắn vốn có bệnh phổi, giờ từng trận ho khan liên tục kéo về khiến lồng ngực bắt đầu đau ê ẩm, chỉ có thể nằm trên giường, há miệng hít không khí.
Trạm Trinh mời Thái y tới. Tuy bệnh đã khám, thuốc đã kê, song mấy ngày trôi qua, tình trạng của Hàm Sênh vẫn chẳng khá hơn chút nào.
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp Hoàng thất, dân chúng cũng lờ mờ nghe được mấy phần, thế là mọi người bắt đầu xôn xao bàn tán.
Nghỉ phép kết thúc, Trạm Trinh phải tới quân doanh. Cưỡi ngựa băng qua những con phố dù chìm trong tuyết trắng nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt của kinh thành, hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng mua một phần bánh nướng chấm sốt (*) mang về.
(*) Hình minh họa:
Chờ khi Trạm Trinh giục ngựa rời đi, một nam nhân trẻ tuổi chợt bước ra từ chỗ ngoặt gần đó. Đối phương nhìn theo bóng lưng xa dần của hắn, đôi con ngươi như ngưng tụ một tầng sương lạnh.
Người bên cạnh nam nhân lên tiếng: "Nghe nói Công chúa Hàm Sênh lại bệnh rồi, chỉ sợ không ra ngoài xem xúc cúc trên băng được."
"Sẽ có cách."
"... Hiện giờ rất nhiều người đồn rằng nàng sẽ không sống được qua mùa đông đầu tiên trên đất Bắc."
Sát ý tràn ra trong mắt nam nhân, người bên cạnh hắn lập tức hạ mắt, cung kính nói: "Nhưng thuộc hạ nghĩ, Công chúa cát nhân thiên tướng, chắc chắn có thể đợi Thành chủ tới đón về."
Trong phủ, Hàm Sênh đang ngồi cạnh lò sưởi, tựa vào khung cửa sổ để đọc sách. Vừa nghe Như Ý bẩm báo "Thái tử đã về", hắn liền cảm thấy bồn chồn không yên.
Mấy ngày gần đây, Trạm Trinh thường mang đồ ăn về phủ. Khẩu vị của Hàm Sênh không tốt, phải thấy những thứ mới lạ mới có cảm giác thèm ăn, giờ vừa nghĩ đến, nước miếng trong miệng hắn đã bắt đầu tiết ra rồi. Sáng nay, khi người nọ rời đi, hắn đã cố ý nhắc nhở đối phương mua bánh nướng bữa trước cho mình.
Bánh nướng kia có thể ăn kèm nước sốt đặc sánh, không khô cũng chẳng nát mềm, vừa xốp vừa giòn, vừa thấm hương vị của nước sốt, vô cùng ngon miệng.
Lúc Trạm Trinh vào phòng, Hàm Sênh đã ngoan ngoãn ngồi trước bàn, dùng đôi mắt đầy trông mong nhìn hắn, hệt như một con cún nhỏ chờ được cho ăn.
Trạm Trinh mở hộp đựng, lấy súp ra, đặt trên bếp lò nhỏ để hâm nóng rồi mới đưa bánh nướng cất trong ngực áo cho Hàm Sênh. Hắn nói: "Ba ngày nữa cuộc thi xúc cúc trên băng sẽ được tổ chức, nếu khi ấy Công chúa vẫn chưa khỏe, vậy thì khó có thể ra ngoài góp vui."
Súp nóng được bưng lên bàn, Hàm Sênh xé bánh nướng ném vào bát, đáp bằng giọng điệu hơi khó chịu: "Ta sẽ khá hơn."
Hắn dùng đũa gắp miếng bánh đã thấm nước súp lên ăn, cảm giác ấm áp lập tức tràn ra khắp cơ thể. Đến lúc lòng đầy thoả mãn, hắn mới ngẩng đầu lên nhưng đã không thấy Trạm Trinh đâu.
Ngày xưa ở nhà còn có ca ca bên cạnh, hiện giờ ngoài Trạm Trinh ra, chẳng còn ai tới tìm hắn nữa.
Hàm Sênh cũng không phiền muộn vì vấn đề này. Hắn đứng lên, đi về phía tiểu tháp. Đây là chỗ ngủ của Trạm Trinh vào buổi tối, nhưng lại là địa bàn của hắn lúc ban ngày. Tiểu tháp gần cửa sổ, có thể nghe được tiếng tuyết rơi. Ngoài âm thanh khi lộp bộp lúc rào rào đó ra, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót báo hiệu một ngày trời quang mây tạnh, cực kỳ thú vị.
Không biết qua bao lâu, cửa sổ bỗng bị gõ nhẹ. Hàm Sênh quay mặt nhìn sang, tiếng cốc cốc lại truyền đến. Hắn do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định vươn tay đẩy cánh cửa sổ ra. Bên ngoài không một bóng người, nhưng trong sân lại có một người tuyết ngộ nghĩnh với chiếc bụng béo tròn và đôi mắt đen lúng liếng. Trên thân người tuyết là mảnh áo choàng đỏ thẫm của Trạm Trinh. Chiếc áo phất phơ trong gió, nổi bật giữa nền tuyết trắng, khiến người tuyết vô hồn như toát lên một chút hiên ngang lẫm liệt.
Bất chợt nhận ra điều gì, Hàm Sênh nở nụ cười, vội đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Trạm Trinh. Sau khi nhìn trái nhìn phải vẫn không thấy người nọ đâu, hắn lập tức thò đầu ra ngoài cửa sổ. Trạm Trinh đang nép ở bên tường, thấy đối phương như vậy liền đi tới, ấn hắn vào phòng: "Phong độ của trưởng Công chúa một nước đâu rồi hả?"
Hàm Sênh ngồi xuống mặt tháp, thầm nghĩ làm gì có Công chúa nào ở đây, nhưng ngoài miệng lại hỏi: "Không cho ta mở cửa sổ cơ mà?"
"Hôm nay gió nhỏ, có thể mở một lát." Trạm Trinh nhìn gương mặt tươi cười của đối phương, đột nhiên hỏi: "Vấn đề hàng tháng của Công chúa qua rồi nhỉ?"
Đề tài thay đổi quá bất ngờ, Hàm Sênh ấp a ấp úng: "Ngươi đã đồng ý chờ ta cam tâm tình nguyện rồi mà... Hơn nữa ta còn đang sinh bệnh, khụ khụ."
Dứt lời, hắn lại ho khan mấy tiếng để chứng minh. Trạm Trinh cười như không cười nhìn hắn, sau đó vươn tay đóng cửa sổ lại.
Hàm Sênh: "..."
Trạm Trinh vòng ra cửa trước để vào phòng, ngồi xuống tiểu tháp ôm lấy Hàm Sênh, nhéo mặt đối phương: "Cô gia cảm thấy không đúng lắm."
"Không đúng chỗ nào?"
"Nếu cô gia một mực giữ lời, chẳng phải ngươi sẽ luôn bệnh mãi không khỏi. Như thế chẳng bằng dứt khoát theo ý cô gia, thẳng thắn thành thật đối đãi với nhau. Vậy cũng tốt hơn ngươi phải hao tâm tổn trí kéo dài bệnh tật, ảnh hưởng tới sức khỏe."
"... Ta nào có kéo dài bệnh tật, ngươi... đừng nói bậy."
Trạm Trinh cúi đầu hôn Hàm Sênh: "Cô gia bị ngươi mê hoặc dắt mũi đã nhiều ngày, sau khi cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện mấy cái cam tâm tình nguyện mà ngươi hứa hẹn đều là mây bay. Ngươi hôn cô gia một cái, còn chẳng bằng cô gia cắn ngươi một miếng đã miệng luôn, ngươi nói xem, cô gia cần gì phải nhịn?"
"Nhưng..." Hàm Sênh tóm tay người nọ, căng thẳng nói: "Nếu ngươi cố ý cưỡng ép, ta không thích ngươi thì sao?"
Trạm Trinh nhếch miệng: "Công chúa và cô gia là phu thê danh chính ngôn thuận. Ngay khoảnh khắc được gả tới đây, ngươi phải hiểu những nghĩa vụ mình cần thực hiện, giờ nói cưỡng ép, có phải quá muộn rồi không?"
Tuy vẻ mặt Trạm Trinh rất bất cần song lực tay lại không hề nhỏ, Hàm Sênh không thể chống lại được. Hắn cố gắng khép hai chân, cuộn tròn người, dùng sức ôm lấy hai đầu gối của mình, bắt đầu ho khan: "Ngươi... ngươi sao có thể như vậy được, ta còn đang bệnh... Ngươi... Ta thật sự sẽ không thích ngươi đâu!"
"Thích hay không đâu có gì quan trọng, cơ thể thấm được, tự nhiên lòng cũng sẽ thấm thôi."
Hàm Sênh bị sự ngụy biện của người này làm cho tức đến đau cả ngực. Đầu óc lơ mơ nhưng hắn vẫn không quên ôm chặt hai chân mình: "Trạm Trinh... Ta đang bệnh, ngươi không thể như vậy, ta nhất định sẽ chán ghét ngươi."
"Nhiễm chút phong hàn mà thôi, sao lại bệnh lâu như vậy."
Không ngờ Trạm Trinh lại nghĩ hắn giả vờ bệnh? Hàm Sênh há miệng thở dốc, bỗng nhiên chẳng biết nói gì: "Ta biết Điện hạ... bất mãn