Bánh "Ngọc nữ phong nhũ" (*) mang lại lợi ích đúng như tên gọi, có thể làm bầu ngực của nữ nhân trở nên đầy đặn, tròn trịa hơn.
(*) Phong nhũ là phần ngực.
Tân Hoàng hậu không ngờ Trạm Trinh lại muốn hỏi vấn đề này: "Ngươi định cho Hàm Sênh ăn à?"
Trạm Trinh nói: "Mong Mẫu hậu giữ bí mật, tránh tổn thương đến lòng tự trọng của nàng."
"Không ngờ ngươi cũng rất chu đáo đấy." Tân Hoàng hậu cảm thấy thật buồn cười. Bấy giờ nàng mới nhớ đến thân hình mảnh mai gầy guộc của Hàm Sênh. Khuôn mặt hài tử kia thật sự quá xinh đẹp, nên vóc dáng không được chú ý nhiều. Trời đông giá rét, quần áo quá dày, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ chẳng phát hiện ra, vậy mà Trạm Trinh lại để trong lòng.
Tân Hoàng hậu lên tiếng hỏi: "Nàng to cỡ nào?"
Ngày thường Trạm Trinh luôn tỏ ra lưu manh trước mặt Hàm Sênh, song lúc này lại bị câu hỏi của Mẫu hậu làm cho xấu hổ. Nhưng hắn đâu thể đáp "thật ngại quá, nhi thần cũng chưa có duyên nhìn thấy", nên đành nói bừa: "Không hề dính dáng đến chữ "to"."
Nghe thế, Tân Hoàng hậu cũng không cười nhạo. Hôm nay, trước mặt Vinh Quý phi, nàng nói Hàm Sênh là con dâu nhi tử mình vất vả lắm mới cưới được, đây đúng là sự thật. Tiểu tử Trạm Trinh này mắt cao hơn đầu, trước giờ chỉ vừa mắt mỗi Hàm Sênh, thậm chí còn rước đối phương về làm Thái tử phi ngay sau lần đầu gặp gỡ. Nàng cảm thấy Vinh Quý phi không có ý tốt, cố ý chèn ép Hàm Sênh, gián tiếp làm xấu mặt nhi tử của nàng. Như thế đương nhiên là nàng không chịu.
"Có lẽ vì nàng ốm yếu từ bé, chưa phát triển hoàn toàn. Nhưng bánh này quá bổ, ta sẽ sai người đi hỏi Thái y xem có thích hợp với cơ thể của nàng không."
Trạm Trinh vô cùng biết ơn. Tân Hoàng hậu lại chợt nhớ tới chuyện gì, lên tiếng hỏi: "Thích Tư Nhạc đã trở lại chưa?"
"Hắn vẫn tưởng nhi thần đại hôn vào mùa xuân, còn chưa biết mọi chuyện đã được đẩy lên sớm. Nhi thần dùng bồ câu đưa tin rồi, có lẽ hắn sẽ về kinh trước khi sang năm mới."
"Hắn dạo chơi khắp bốn phương, y thuật khó ai sánh bằng, bảo hắn điều dưỡng giúp Hàm Sênh một chút đi. Hài tử kia quanh năm ốm yếu, các ngươi chỉ động phòng một lần mà nàng đã phải nghỉ ngơi bao lâu mới phục hồi?"
"... Khiến Mẫu hậu bận lòng rồi."
Tân Hoàng hậu lại thăm dò: "Ngươi đã mười tám tuổi, với tình trạng sức khỏe này, chẳng biết nàng có thể sinh nở được không. Theo Mẫu hậu, ngươi nạp thêm vài tiểu thiếp đi, dù không thích thì cũng... mắt nhắm mắt mở để nối dõi tông đường."
"Nhi thần không muốn." Trạm Trinh từ chối thẳng thừng: "Ngài đừng hao tâm tổn trí về vấn đề này nữa."
Thấy nàng hé miệng định nói tiếp, Trạm Trinh lập tức xoay người: "Ta đi xem tình hình của A Cẩn."
Trạm Cẩn và Trạm Nhân đều ở điện phụ bên trong tẩm cung của Hoàng hậu, cách điện chính rất gần. Nghe nói hôm nay Tân Hoàng hậu tự xuống bếp nấu ăn, bọn họ cũng chẳng chạy sang mà cùng nhau ngồi trước cửa sổ, chơi ném thẻ vào bình.
Vừa đi tới cửa, Trạm Trinh bỗng nghe thấy giọng nói của Trạm Cẩn: "Hoàng huynh đã nói vậy rồi, thế nên Thanh Dung chắc chắn là kẻ nói dối, ngươi đừng để trong lòng."
Dứt lời, Trạm Cẩn vung tay, ba chiếc thẻ lập tức nằm gọn trong bình. Trạm Trinh nhướng mày, không khỏi nhìn nàng kỹ hơn một chút. Trạm Nhân đang rầu rĩ không vui, thấy Trạm Trinh đến liền mếu máo gọi: "Ca ca."
Trạm Trinh không để ý đến Trạm Nhân, quay sang nói với Trạm Cẩn: "A Cẩn ngày càng lợi hại, nếu ngươi là nam tử, cô gia chắc chắn sẽ điều ngươi tới quân doanh."
Đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng nhạt nhòa, trái tim cũng đập nhanh hơn, Trạm Cẩn đáp: "Nếu Hoàng huynh cho phép, ta có thể cải trang thành nam nhân."
Giọng nói của nàng rất nhẹ, hơi trầm thấp, khác hoàn toàn với chất giọng lanh lảnh của Trạm Nhân, ngược lại có vẻ hơi giống Hàm Sênh. Chỉ là giọng Hàm Sênh nhẹ nhàng hơn, cũng yếu ớt mềm mại hơn.
"Không được, Công chúa là để nuông chiều." Trạm Trinh xoay người nhặt những chiếc thẻ bị ném trượt lên, đưa cho các nàng, bảo: "Không thì còn cần ca ca làm gì nữa?"
Trạm Cẩn che giấu sự mất mát nơi đáy mắt, nghe hắn an ủi: "Vết thương đã khá hơn chưa?"
"Làm phiền Hoàng huynh lo lắng, đã tốt hơn nhiều rồi."
"Ừ." Trạm Trinh không nhiều lời, lập tức xoay người rời đi. Trạm Nhân vội vã đuổi theo: "Ca ca, ta phải làm sao đây, Thanh Dung nói vì cứu ta nên nàng mới bị... Bây giờ ta đã thành kẻ xấu rồi sao?"
"Nếu ngươi thật sự ngu xuẩn đến mức không nhận ra nàng ta đang nói dối, vậy hãy an ủi nàng nhiều hơn đi."
Hắn đi vào phòng trong, Trạm Nhân tức đến giậm chân: "Ngươi không thể nói dễ nghe như A Cẩn à!"
Trong phòng, Hàm Sênh còn chưa ngủ. Dù sao đây cũng là tẩm cung của Hoàng hậu, mọi thứ đều cực kỳ xa lạ. Ở bên ngoài, dường như Trạm Nhân vừa tức giận đá đổ một thứ gì đó. Nhớ tới dáng vẻ mắng chửi Tần Dịch hôm trước của cô nương này, hắn lại cảm thấy buồn cười.
Nếu có muội muội, chắc chắn hắn sẽ rất cưng chiều nàng.
Hoàng cung Lương quốc không có Công chúa đích thực. Từ khi chào đời, Hàm Sênh đã bị chẩn đoán mắc một chứng bệnh không tên cũng không có thuốc chữa. Lớn thêm một chút, hắn lại nhiễm thêm bệnh, nghe nói lúc chưa cai sữa đã từng tắt thở vài lần, may là có một vị đạo sĩ dùng thuật pháp bí truyền cứu được.
Tên của hắn vốn là "sinh" của "sinh sôi", nhưng vì quá cứng nên đã đổi thành "sênh".
Nói cũng lạ, từ lúc sửa tên, hơi thở chết chóc bao quanh người hắn liền biến mất, chỉ là bệnh tật không thể nào khỏi hẳn được. Vị đạo sĩ kia dạo chơi khắp bốn phương, thỉnh thoảng sẽ về thăm hắn, thấy hắn càng lớn càng đẹp nên đã ép hắn nhận mình là sư phụ. Lần biệt ly gần đây nhất, đối phương từng nói cuộc kỳ ngộ định mệnh của hắn sắp tới, nếu có thể nắm bắt và cố gắng vượt qua mười tám tuổi, chắc chắn hắn sẽ mạnh khỏe an khang, vinh hoa phú quý, con cháu đầy đàn.
Hàm Sênh từng hỏi cuộc kỳ ngộ kia là gì, song chỉ nghe sư phụ lầm bầm, cái gì mà bệnh khí, sát khí, mệnh âm, mệnh dương linh ta linh tinh. Hắn tự phân tích một chút, có lẽ ý của sư phụ là mình sắp gặp được người có dương hỏa sát khí trong mệnh, có thể giúp hắn trung hòa bệnh khí trên cơ thể.
Hắn cũng từng suy nghĩ, liệu người này có phải Trạm Trinh không. Nhưng sư phụ còn nói hắn sẽ con cháu đầy đàn, vậy thì hình như không đúng lắm. Hắn nghĩ người trong định mệnh của mình hẳn là một nữ tử chí khí bừng bừng, chứ không thể là Trạm Trinh không biết sinh con được, Hàm Sênh đã tận mắt thấy, cũng tận tay đụng vào "vật kia" rồi.
Nhưng Nam Lương thật sự không có nữ tử nào xứng đáng với bốn chữ "chí khí bừng bừng". Dù đã sang đến Bắc Tấn, song số người Hàm Sênh tiếp xúc cũng rất ít, trong đó chỉ có Trạm Cẩn là tạm được, tuy nhiên cũng chỉ là tạm được mà thôi.
Lúc mới gặp Trạm Cẩn, hắn cứ cảm thấy hơi kỳ quái. Người này mặt mày sáng sủa thông minh, hành vi cử chỉ luôn mang theo chút khí phách của anh hùng. Mà lúc trò chuyện ở hồ băng, hắn lại thấy đối phương có điểm gì đó rất quen thuộc.
Hiện giờ, trong lòng Hàm Sênh có hai suy đoán, một - nàng chính là nữ tử dương hỏa sát khí kia, hai - nàng và mình có chung bí mật.
Hắn hơi đắn đo, lý trí hướng về giả thiết thứ hai, mà cảm xúc lại hy vọng là suy đoán thứ nhất.
Nhưng dù là trường hợp nào, hắn cũng phải xây dựng một mối quan hệ tốt đẹp với Trạm Cẩn.
"Mắt đảo lia lịa thế, đang nghĩ gì?"
Bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Trạm Trinh, Hàm Sênh lập tức mở mắt, không vui đáp: "Sao ngươi biết mắt ta đảo tới đảo lui?"
"Mí mắt của ngươi luôn động đậy." Trạm Trinh cúi người, chống hai tay xuống hai bên gối, tiếp lời: "Lẽ nào ngươi đang nghĩ đến cô gia?"
"Ai thèm nghĩ đến ngươi." Hàm Sênh quay mặt đi, lát sau lại chậm rãi quay về,