Edit: Mimi, DLinh - Beta: Chi
*****
Trạm Nhân thích bánh hoa mai nhưng lại rất ghét bánh đậu. Bị huynh trưởng nhét một miếng vào miệng kèm một ánh mắt sắc lạnh như băng, nàng cũng chẳng dám nói gì.
Hàm Sênh muốn tìm ra sự thật từ biểu cảm trên gương mặt Trạm Trinh. Nhưng hắn vừa nhìn, đối phương đã quay sang lườm nguýt Trạm Nhân. Kết quả, Hàm Sênh đành phải thu lại ánh mắt, để Trạm Trinh không trừng mắt với muội muội mình nữa.
Trạm Nhân được buông tha, yếu ớt bỏ miếng bánh đậu ra khỏi miệng, đổi thành bánh hoa mai, nhân tiện liếc sang một đĩa bánh khác.
Hàm Sênh nhíu mày, hiển nhiên cũng nhận ra đĩa bánh kia có bí mật. Hắn cân nhắc thông tin Trạm Nhân lỡ miệng bật ra...
Bức... Bức gì?
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể nghĩ ra từ "bức" kia có liên quan gì đến bánh.
Hàm Sênh đứng dậy, giơ đĩa bánh không bình thường kia lên trước mặt Trạm Nhân, ôn hòa nói: "Không biết Mẫu hậu có để phần ngươi không?"
Bánh đã ở ngay trước mắt, Trạm Nhân đỏ mặt, lặng lẽ cầm một miếng lên. Trạm Cẩn ngồi cạnh siết chặt nắm tay đặt trên mặt bàn, sau đó chậm rãi bỏ tay xuống dưới, nhưng đĩa bánh vẫn dừng lại trước mặt nàng. Hàm Sênh nhẹ nhàng mời mọc: "A Cẩn?"
Trạm Cẩn lộ vẻ xấu hổ, chậm rãi từ chối: "Mẫu hậu cũng để cho ta một phần rồi, ta không ăn thêm nữa đâu."
Ở một bên, Trạm Nhân giơ tay che miệng nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười nhẹ cùng vẻ giật mình. Hàm Sênh bình tĩnh đặt đĩa bánh lên mặt bàn, vuốt cổ tay áo, ngồi xuống nói: "Thì ra A Cẩn cũng có, Điện hạ nói bánh này dùng để bồi bổ, ta còn tưởng chỉ mình ma ốm như ta mới có."
Trạm Cẩn: "..."
Vẻ chột dạ thoáng hiện lên trên mặt Trạm Cẩn bị Hàm Sênh trông thấy. Hắn dám chắc bánh này có vấn đề. Nhưng thân là nam tử, dù đóng giả nữ nhi, hắn cũng không thể hiểu về sinh lý của bọn họ, thế nên tạm thời chưa có đáp án rõ ràng.
Nồi nhị hợp trên bàn dần phát ra tiếng sôi sùng sục. Hàm Sênh thả đồ ăn vào trong trước, chủ động phá vỡ bầu không khí quỷ dị này. Rất nhanh sau đó, Trạm Nhân cũng bắt đầu líu ríu kể về chuyện trong cung.
Trạm Hoa đã tỉnh, nhưng vì ở gần mặt băng nên hắn bị thương rất nặng, gãy xương nhiều chỗ, ít ra cũng phải non nửa năm mới có thể lành. Điều ấy có nghĩa là ngày hội săn bắn mùa xuân sắp tới, hắn không tham dự được. Vinh Quý phi lo lắng đến mức có thêm mấy nếp nhăn. Nàng có hai người con trai, một đã hy sinh nơi trận mạc, hy vọng duy nhất còn sót lại là Trạm Hoa. Nghĩ đến chuyện ngộ nhỡ hắn bị thương quá nặng, cả đời không được Tấn đế trọng dụng, nàng lại không khỏi u sầu.
Tay Thanh Dung đã hoàn toàn vô phương cứu chữa. Nàng vốn thuận tay trái, lần này Tần Dịch lại trực tiếp phế bỏ tay trái của nàng, khiến nàng ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt, còn chạy tới kể lể với Tấn đế, khẩn cầu Tấn đế tróc nã Tần Dịch, báo thù giúp nàng.
Nói đến Thanh Dung, Trạm Nhân không khỏi hơi rối rắm, rõ ràng là vẫn để tâm tới lời nói của nữ nhân kia. Trạm Trinh không để ý tới cảm xúc của nàng, chỉ thản nhiên nhắc nhở: "Cẩn thận biến thành thanh đao trong tay người ta."
Cả bữa cơm, Trạm Cẩn đều ăn trong lặng lẽ. Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, cũng không nói nhiều, chỉ khi bị hỏi, nàng mới hồi đáp đôi câu.
Món lẩu giúp Hàm Sênh làm ấm cơ thể, thậm chí còn đổ chút mồ hôi. Hắn không nhịn được uống vài ngụm canh ở nồi cay, khiến má môi đều ửng đỏ, nhờ thế mà gương mặt nhợt nhạt vì bệnh tật kia bỗng xinh đẹp kiều diễm hẳn lên. Trạm Trinh suýt thì không kiềm chế nổi, lại phát hiện ánh mắt mất khống chế của muội muội nhà mình, lập tức nhét vào miệng nàng một quả ớt.
Ăn được một nửa, Giang Khâm đột nhiên tới phủ, nói có việc muốn bẩm báo với Trạm Trinh.
Bắc quốc không có phong tục kiêng kỵ giữa nam và nữ, Trạm Trinh sai người gọi hắn vào ăn cùng. Giang Khâm vén rèm bước vào, thấy Trạm Nhân và Trạm Cẩn liền nói câu xin lỗi.
Trạm Trinh: "Ăn cho ấm người trước đi, có gì tối sẽ bàn sau."
Giang Khâm bận rộn đây đó suốt một ngày, cũng chưa có thời gian dùng bữa. Tì nữ mang thêm bát đũa, hắn nói cảm tạ rồi ngồi xuống. Trạm Trinh bỗng liếc sang, trêu chọc hắn: "Hôm nay ngươi làm sao vậy? Tự nhiên khách sáo làm gì?"
"Chẳng phải vì có nữ quyến ở đây sao?" Giang Khâm nhìn vết thương trên trán Trạm Cẩn, thuận miệng hỏi: "Vết thương của lục Công chúa đã khá hơn chưa?"
Trạm Cẩn sửng sốt, thấp giọng trả lời: "Đa tạ tiểu Tướng quân lo lắng, ta khá hơn nhiều rồi."
Giang gia nổi danh qua nhiều thế hệ. Phụ thân Giang Khâm là đại Tướng quân Vũ An tiếng tăm lừng lẫy, chẳng qua hiện giờ tuổi tác đã cao, nên mới phó thác giang sơn cho con trẻ. Giang Khâm là đứa con sinh sau đẻ muộn, đương nhiên sẽ rất được yêu thương và cất nhắc. Tuy là Phó tướng của Trạm Trinh, nhưng mọi người đều quen gọi hắn là "tiểu Tướng quân".
Giang Khâm gật đầu. Trạm Nhân bỗng nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Ngươi thân với A Cẩn từ bao giờ vậy?"
Giang Khâm đang định nói, Trạm Cẩn đã mở miệng giải thích: "Mấy hôm trước ta bị thương ngất xỉu, tiểu Tướng quân đã đưa ta đi tìm Thái y."
"À, là..."
"Ta mời tiểu Tướng quân một ly." Trạm Cẩn lại lên tiếng cắt lời Giang Khâm lần nữa. Nàng nâng chén với một nụ cười, Giang Khâm sửng sốt trong giây lát, cuối cùng đành phải uống.
Giang Khâm là một lãng tử hào hoa, nói chuyện khôi hài dí dỏm, chọc cho Trạm Nhân cười mãi không ngừng. Hàm Sênh yếu ớt không tiện uống rượu, bèn uống thêm mấy chén trà.
Xong bữa, Trạm Trinh và Giang Khâm vào thư phòng nói chuyện. Hàm Sênh đưa Trạm Nhân cùng Trạm Cẩn ra cửa phủ. Trạm Cẩn hơi do dự, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng chui vào xe ngựa rời đi cùng Trạm Nhân.
Trong thư phòng, sau khi bàn việc công xong, Trạm Trinh đột nhiên hỏi Giang Khâm: "Ngày đó A Cẩn không chịu đi gặp Thái y à?"
"Chuyện này..." Giang Khâm hơi do dự, dường như đang rối rắm chuyện gì.
Trạm Trinh nhìn thấu ngay lập tức, nói: "Xưa nay A Cẩn vốn không thích gặp đại phu. Nàng biết chút y thuật, ốm đau lặt vặt đều tự mình chạy chữa. Nếu hôm đó nàng không chịu theo ngươi đi khám, vậy cũng chẳng có gì là lạ."
"Chuyện là thế này." Giang Khâm không tiếp tục giấu diếm nữa: "Lúc ấy, sau khi ngươi rời đi không lâu, nàng đã tỉnh lại. Biết ta định đưa nàng đi gặp Thái y, nàng lập tức từ chối, bảo chỉ cần ta đưa nàng về cung, còn dặn ta không được nói cho người khác biết."
"Thói quen này của nàng cũng quá kỳ quặc rồi."
Giang Khâm không hiểu lắm, nhưng việc cần bẩm báo đã bẩm báo xong, hắn nhanh chóng chắp tay: "Thuộc hạ cáo lui."
"Tuyết rơi đường trơn, đi lại cẩn thận một chút."
Trạm Trinh nhìn Giang Khâm rời đi, đứng dậy trở về phòng. Vừa vào cửa, hắn đã thấy Hàm Sênh lạnh lùng ngồi cạnh bàn, trước mặt đối phương là đĩa bánh "Ngọc nữ phong nhũ".
"Người đi cả rồi, hẳn là Điện hạ có thể nói với ta về tác dụng thật sự của loại bánh này, phải không?"
Trạm Trinh chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước mặt hắn, nâng tay chống má vừa nhìn hắn vừa khen: "Mấy hôm nay Công chúa ngày càng xinh đẹp."
Hàm Sênh không bị đối phương đánh lạc hướng, lạnh giọng bảo: "Nghe nói Bắc quốc có tập tục mở tiệc chiêu đãi các vị phu nhân gia đình quyền quý sau ngày đại hôn. Sức khỏe của ta không tốt, bữa tiệc đó chỉ đành hoãn lại, nhưng trước sau gì cũng phải tổ chức thôi. Đến lúc ấy, nếu ta mang loại bánh này ra, chắc chắn sẽ có người nói cho ta biết nó có tác dụng gì."
"... Ngươi làm vậy sẽ bị cười nhạo."
"Vậy ngươi có nói hay không?" Trạm Trinh đúng là một hòn đá lửa, vừa mở miệng đã khiến lòng Hàm Sênh cháy bùng lên.
Thấy thái độ của người trước mặt có phần cứng rắn, Trạm Trinh đành thu lại vẻ vui đùa, ngón tay mân mê miệng chén, nhỏ giọng đáp: "Bánh ọc ữ ong ũ."
"?" Hàm Sênh nói: "Ngươi bị sứt môi à?" . Ngôn Tình Sắc
Trạm Trinh đảo mắt nhìn phần ngực của người kia, cảm thấy câu trả lời của mình sẽ khiến đối phương xấu hổ. Nhưng nếu Hàm Sênh mang cái này ra mời các quý phu nhân, chỉ sợ sẽ càng mất mặt hơn. Cân nhắc trong chốc lát, hắn đành đưa ra đáp án: "Bánh Ngọc nữ phong nhũ."
Hàm Sênh đã nghe rõ ràng, nhưng tạm thời chưa hiểu lắm. Một lúc sau hắn mới kịp phản ứng, sắc mặt hết trắng lại xanh, cực kỳ khó coi.
Thì ra không phải hắn hoài nghi vô lý, mà đúng là...
Trong phút chốc, Hàm Sênh cảm thấy hơi xấu hổ, hơi buồn bực, và cũng chẳng biết phải làm sao.
Trạm Trinh quan sát vẻ mặt của đối phương, vừa thăm dò lại vừa nịnh bợ: "Cô gia biết Công chúa ốm yếu từ nhỏ, lại bị cấm dầu mỡ thịt thà nên vóc dáng mới trở nên gầy gò. Loại bánh này do hoàng cung Bắc Tấn đặc chế, Mẫu hậu nói sau bảy ngày sẽ thấy hiệu quả ít nhiều."
Hàm Sênh cắn môi, chẳng trách mỗi lần hắn ăn bánh, Trạm Trinh lại nhìn sang bằng ánh mắt đầy khát khao như thế. Trước đó hắn chỉ thấy hơi kỳ cục, giờ mới nhận ra đối phương đang nhìn mình như nhìn một con heo ăn cám dinh dưỡng tì tì. Về phần người nọ khát khao cái gì, đó chính là một nồi thịt kho tàu ngập mỡ!
Trong lòng lẫn lộn cảm giác buồn cười và hoang đường tột độ, sự nhục nhã cũng dần dần len lỏi dâng lên, Hàm Sênh lại nổi cơn thịnh nộ: "Ngươi... Khụ khụ khụ!"
Trạm Trinh lập tức vòng ra phía sau vỗ lưng cho hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra: "Tránh xa ta ra một chút!"
Kéo ghế ngồi cạnh bức bình phong, chờ người kia dịu bớt, Trạm Trinh mới nói: "Vì sao ngươi lại tức giận?"
Hàm Sênh nói rất hợp tình hợp lý: "Ai bảo ngươi tự tiện giúp ta bổ... bổ nơi đó?!"
"Ngươi vẫn luôn không chịu hành phòng, cô gia đoán ngươi tự ti vì ngực phẳng. Để tránh thương tổn đến sự tự tôn của ngươi, ta..."
Hàm Sênh không nhịn được nữa: "Ngươi ngươi ngươi mới ngực phẳng, ngươi mới tự ti!"
Trạm Trinh im lặng nhìn ngực mình, lại nhìn ngực người đối diện. Hàm Sênh lập tức giơ tay che ngực theo bản năng, càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường, nghẹn trong chốc lát, hắn bắt đầu chỉ trích: "Ngươi! Ngươi khoe khoang cái gì?"
Trạm Trinh nhân cơ hội dỗ dành: "Nếu chịu khó bồi bổ, không đầy ba tháng, ngươi cũng có thể vênh mặt khoe với cô gia."
Hàm Sênh xù lông: "Trạm Lược Lược!"
"Ta là Trạm Trinh."
"Trạm Lược Lược Trạm Lược Lược Trạm Lược Lược!"
"..." Ngày xưa, mỗi khi nghe thấy biệt danh này, Trạm Trinh đều cảm thấy mình đang bị cười nhạo vì trận thua Tần Thao năm đó. Trận chiến ấy đã trở thành một vết sẹo khắc sâu trong lòng hắn, gợi lại một thời bồng bột ngựa non háu đá, vừa ra trận đã bị Nam Lương vả cho một bạt tai đầy nhục nhã. Nhưng hiện giờ, hắn lại thấy cách Hàm Sênh dùng nó để khiêu khích mình hết sức đáng yêu. Vì không thể tìm được câu mắng chửi nào nên người nọ mới dùng nó để đâm hắn nhỉ?
Trạm Trinh nói: "Ngươi lặp lại lần nữa thử xem."
Hàm Sênh hung tợn: "Trạm Lược Lược!"
"..." Trạm Trinh đột nhiên kéo ghế đến trước mặt Hàm Sênh. Người kia dịch ghế ra phía sau như một phản xạ có điều kiện, nhưng động tác còn chưa hoàn thành đã bị Trạm Trinh tóm được. Hắn kéo Hàm Sênh tới trước mặt mình, vòng tay ôm eo đối phương, xông tới hôn môi.
Hàm Sênh bị Trạm Trinh hôn trong khoảng thời gian đủ để uống nửa chén trà nhỏ, mãi đến khi hơi thở đứt quãng, nhịp tim dồn dập mới được buông ra. Trạm Trinh vẫn ôm chặt eo hắn, cố ý nói: "Đừng ép cô gia bịt miệng ngươi."
"Ngươi..."
Trạm Trinh kiên nhẫn chờ xem Hàm Sênh sẽ mắng mình như thế nào...
"Lược Lược xấu xa! Ngươi thua thảm là đáng lắm!"
Trạm Trinh cong khóe miệng, tay dùng sức, Hàm Sênh bị kéo sang, ngồi trên đùi hắn. Hôn lên má đối phương một cái, hắn bảo: "Về sau, mỗi khi ngươi gọi cô gia là Lược Lược, cô gia sẽ coi như ngươi muốn được hôn."
"..." Hàm Sênh ôm má, trừng mắt nhìn người kia. Trạm Trinh lại hôn má hắn lần nữa, nói: "Ngoan, đừng tức giận, cô gia sai rồi."
Hàm Sênh che nốt má bên kia, Trạm Trinh bèn hôn lên trán hắn. Che không được, hắn chỉ biết trợn mắt lườm người ta.
Trạm Trinh gẩy mũi Hàm Sênh đầy cưng chiều, hỏi: "Ta đã nhận sai rồi, ngươi còn tức giận cái gì?"
Hàm Sênh nói chắc như đinh đóng cột: "Cảm xúc không được kiểm soát bởi lý trí đâu."
Trạm Trinh dang tay ôm Hàm Sênh vào ngực. Hàm Sênh đẩy không được, đành