Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Chẳng biết có phải huyết thống Hoàng thất mang theo phẩm chất mặt dày hay không mà Thích Tư Nhạc không hề thấy xấu hổ vì hành động khi nãy của mình. Hắn nghiêm túc giải thích với Trạm Trinh: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta và nàng..."
"Câm miệng." Trạm Trinh nhanh chân bước tới.
Thích Tư Nhạc im lặng dịch ra, trừng mắt nhìn Trạm Trinh vươn tay ôm lấy Hàm Sênh rồi vội vã kéo vào phòng. Chứng kiến dáng vẻ hệt như chó con tha thịt đi giấu của đối phương, sắc mặt hắn không khỏi trở nên kỳ quái.
Nam nhân của dòng họ Trạm không biết xấu hổ, nhưng Hàm Sênh thì có. Trạm Trinh giấu hắn vào phòng, nhéo nhẹ mặt hắn, ra lệnh: "Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, ai tới cũng không được để ý."
Hàm Sênh ngoan ngoãn gật đầu. Trạm Trinh gặm môi hắn một cái, lại bị Hoàng hậu sai người đến gọi, đành phải rời đi.
Ra cửa, Trạm Trinh lập tức lôi Thích Tư Nhạc ra ngoài sân trước. Hắn vẫn còn để ý chuyện hôm ấy Thích Tư Nhạc nói đã rung động trước Hàm Sênh, vẻ mặt vô cùng khó coi. Thích Tư Nhạc đành phải đi theo hắn, lấy lòng: "Ta thật sự không có ý gì khác, chỉ tò mò về nàng một chút thôi. Trạm Trinh... Ngươi xem, ta đã là đoạn tụ hơn hai mươi năm rồi, sao còn thích nữ tử được? Ngươi có tin không? Nếu là ta, chắc ta chẳng tin đâu."
"Câm miệng." Trạm Trinh không muốn nghe đối phương lải nhải dù chỉ một câu.
Thấy người kia quả quyết thế, Thích Tư Nhạc đành im lặng. Nhưng hắn không có nhiệm vụ gì ở chỗ này nên phải ra ngồi tạm ở hành lang, nhìn người khác bận rộn mà than thở.
Ở hậu viện, Hàm Sênh đang tựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng động, là Trạm Cẩn: "Tẩu tẩu, ta có thể vào không?"
Hàm Sênh ngồi dậy theo bản năng, sai Như Ý ra mở cửa, ôn hòa nói: "Vào đi."
Trạm Cẩn đi tới. Hàm Sênh cười với hắn: "Ngồi đi."
Nhận chén trà Như Ý đưa cho, nhưng Trạm Cẩn vẫn im lặng một lúc lâu. Mãi đến khi Hàm Sênh cho Như Ý lui ra, hắn mới nói: "Đa tạ tẩu tẩu, Hoàng huynh đã đồng ý để ta tới quân doanh rồi."
Hàm Sênh gật đầu, hỏi: "Hắn còn nói gì khác nữa không?"
"Còn nói... nếu ta không muốn thành thân, có thể tạm thời không cần tính đến." Trạm Cẩn rũ mi, vẻ mặt điềm tĩnh ôn hòa, khác hoàn toàn với dáng vẻ cố tình gây sự ngày hôm ấy. Hàm Sênh nhìn hắn trong chốc lát, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Hết rồi."
"Nếu ngươi gặp vấn đề khó xử, có thể nói thẳng cho hắn biết, không cần phải che giấu làm gì."
"Chỉ cần có thể xuất cung, một vài người sẽ không còn là mối bận tâm nữa." Dừng một chút, hắn lại nói: "Ngày đó chọc tẩu tẩu không vui, thật xin lỗi."
Hàm Sênh cúi đầu nghịch túi thơm đeo bên người. Chiếc túi màu xanh lá nhạt này thường xuyên được thay mới, nhưng món đồ được xem như bùa bình an sư phụ xin về cất ở bên trong đã theo hắn từ sau khi hắn chào đời không lâu. Cân nhắc lựa lời trong chốc lát, Hàm Sênh ngẩng đầu lên, nói: "Nếu ta đoán không lầm, có người vô tình biết được bí mật của ngươi, nên đã dùng nó để uy hiếp, ép ngươi làm chuyện bất lợi với ta, có phải không?"
Trạm Cẩn rụt ngón tay vào trong tay áo, gian nan nói: "Tuyệt đối không có chuyện này."
"Còn nhớ hôm ngươi và Trạm Nhân tới phủ ăn lẩu, khi nàng không muốn động tay, ngươi đã nói gì không? Ngộ nhỡ có người muốn hạ độc hại ta?" Hàm Sênh nhớ lại, tiếp lời: "Một lý do đường đột và kỳ quái như thế, sao tự nhiên ngươi lại nghĩ tới? Hoặc do bản thân ta quen thói nghĩ nhiều, nên càng hướng tới suy đoán có người muốn hại ta?"
Đồng tử trong mắt Trạm Cẩn co rút lại, hắn bình tĩnh nhìn Hàm Sênh: "Ở Lương quốc... mọi người đối xử với ngươi không tốt à?"
"Sao lại không tốt." Hàm Sênh đáp: "Ta là Công chúa Đại Lương, được Phụ hoàng cưng chiều hết mực, còn được sắc phong danh hiệu trưởng Công chúa. Dù ta bệnh nặng, nhưng mắt không mù, tai cũng không điếc. Thế nên khi vừa nhìn thấy ngươi, ta đã biết tình cảnh của ngươi không tốt. Ngươi một lòng hy vọng mọi người không chú ý tới mình. Rõ ràng bản thân ngươi khó tự bảo toàn, sao có thể tự xông ra tìm phiền toái? Không nói đến chuyện ngươi có việc muốn cậy nhờ ta, chỉ cần biết rõ ta có một vị trí đặc biệt trong lòng Trạm Trinh, hẳn ngươi sẽ không nói ra những lời làm ta bực bội."
Nhưng từng câu từng chữ của Trạm Cẩn ngày hôm ấy đều đâm thẳng vào tim Hàm Sênh. Mới đầu Hàm Sênh còn nghĩ, không biết mình đã đắc tội với vị này lúc nào. Nhưng con người Trạm Cẩn, dù hắn có thật sự đắc tội, đối phương cũng sẽ không nhắm vào hắn rõ ràng như thế. Cho nên, chuyện này thật là kỳ quái.
Trạm Cẩn bày tỏ áy náy một lần nữa: "Hôm ấy tâm trạng của ta không tốt."
"Không có lý do thì sao tâm trạng lại không tốt? Đã biết cần ta hỗ trợ, vì sao còn không khống chế cảm xúc của mình? A Cẩn, ta biết ngươi không có ác ý. Có người ép ngươi hại ta, ngươi không dám nghe theo, cũng chẳng thể từ chối, nên mới nói những lời khó nghe để ta chán ghét và tránh tiếp xúc với ngươi. Như thế, ngươi sẽ có cớ thoát khỏi sự uy hiếp này." Hàm Sênh nâng chén trà lên, uống một ngụm, cười nói: "Ta nhận được cảnh báo của ngươi, cũng tha thứ cho sự bất kính của ngươi, uống chút trà đi."
Trạm Cẩn không ngờ Hàm Sênh lại nhìn xa đến vậy, ngẩn ngơ nâng chén trà lên nhưng không uống: "Nếu ở Đại Lương ngươi được sủng ái như vậy... vì sao còn phải..."
Hàm Sênh hỏi: "Phải cái gì?"
Vì sao còn phải, giả thành nữ nhi?
Trạm Cẩn hơi mê man. Hắn cúi đầu, hoảng hốt trong chốc lát, lẩm bẩm nói: "Xem ra là ta nghĩ sai rồi."
Hàm Sênh không phản bác. Trạm Cẩn như bỗng nghĩ tới chuyện gì: "Những lời vừa rồi, ngươi đã nói với Hoàng huynh chưa?"
"Ngươi cho rằng ta không nói thì hắn không thể đoán ra sao? Hôm nay ta chỉ bảo ngươi nói vài lời khiến ta khó chịu, hắn đã lập tức tới tìm ngươi, rõ ràng là hắn ngầm hiểu được."
Sắc mặt Trạm Cẩn lập tức xấu đi. Trạm Trinh hành động dứt khoát, ngộ ngỡ vì không hỏi được từ miệng hắn mà âm thầm tới tìm người nọ, vậy bí mật của hắn sẽ bị bại lộ rồi.
Trạm Cẩn khẽ run lên, khóe mắt hơi hoe đỏ. Thấy vậy, Hàm Sênh lập tức trấn an: "Hắn là người chu đáo, tuy có hơi không đứng đắn nhưng lại khá tri kỷ, sẽ không chủ động sinh sự đâu, cứ yên tâm."
"Lạnh quá lạnh quá... phù phù, lạnh quá đi." Trạm Nhân hấp tấp chạy vào từ bên ngoài, nhảy nhảy vài để tuyết đọng trên người rớt xuống. Thấy Trạm Cẩn cũng có mặt ở đây, nàng liền thò bàn tay lạnh buốt của mình vào cổ áo hắn. Trạm Cẩn giật mình né tránh, vội đứng dậy tóm lấy cánh tay nàng, khẽ nhíu mày: "Làm gì thế?"
"Ta vừa đi đào rượu, chính là vò rượu chôn năm ngoái đấy." Trạm Nhân nói với một đôi mắt lấp lánh sao trời. Bỗng nhiên, nàng tỏ ra sửng sốt, hỏi: "A Cẩn, ngươi làm sao vậy? Khóc à? Ôi chao, ai dám bắt nạt ngươi? Ta sẽ lột da kẻ đó!"
Nàng quay đầu nhìn thử, phát hiện trong phòng chỉ có một mình Hàm Sênh, vì thế lại quay đầu, bảo: "Ta biết rồi! Nhất định là các ngươi đang nhắc lại chuyện buồn năm xưa? Đúng không?"
Trạm Cẩn "ừ" một tiếng.
Trạm Nhân lại nhìn Hàm Sênh. Hàm Sênh ôn hòa đáp: "Đúng vậy."
Trạm Cẩn nói: "Ta ra đằng trước xem có thể giúp được gì không."
"Ngươi..." Trạm Nhân chạy theo hắn vài bước rồi lại chạy về. Nàng nhìn Hàm Sênh trong chốc lát, như xác định xem hắn là người tốt hay kẻ xấu