Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Từ bé cho tới lớn, Hàm Sênh chưa từng giao du với người nào như Trạm Trinh. Nếu phải chọn ra một kẻ vô sỉ nhất hắn gặp trong cuộc đời, vậy kẻ đó chắc chắn phải là Trạm Trinh.
Hai người về phủ trước. Không lâu sau, Trạm Nhân đã chạy tới hỏi bọn họ có muốn ra ngoài ăn thịt nướng hay không. Nhóm tiểu bối thích tụ tập vui chơi nên sẽ không ăn quá no trong bữa tất niên, làm dáng để trưởng bối vui lòng xong thì đều lục tục rời đi làm việc của mình.
Trạm Trinh hỏi ý Hàm Sênh. Thực ra Hàm Sênh cũng hơi muốn đi, hắn còn chưa được ăn thịt nướng đâu, càng chưa có cơ hội ra ngoài vui chơi vào buổi tối. Nhưng cứ nghĩ Thích Tư Nhạc cũng có mặt ở đó, hắn lại do dự, sợ người kia sẽ ám chỉ với Trạm Trinh.
Tuy có danh nghĩa sư huynh sư muội, nhưng giữa cả hai cũng chẳng có nghĩa tình gì. Một khi sinh nghi, đương nhiên Thích Tư Nhạc sẽ đứng về phía họ hàng thân thích của mình.
Trạm Trinh không ép Hàm Sênh, tuy bên ngoài đông vui náo nhiệt, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, hắn lo cho sức khỏe của đối phương.
"Không đi." Trạm Trinh trả lời. Trạm Nhân vô cùng thất vọng, xoay người đi ra bên ngoài, mỗi bước chân đều đong đầy lưu luyến: "Tẩu tẩu, vậy mùng năm nhất định ngươi phải tới ngâm mình đấy."
Nhớ tới bãi cám này, Hàm Sênh lại cảm thấy khó thở không thôi. Hắn nhẹ nhàng đáp: "Về cung sớm chút đi, đừng khiến Mẫu hậu lo lắng."
Đón nhận sự quan tâm của người nọ, Trạm Nhân vui vẻ nở nụ cười. Nàng ra sức gật đầu rồi mới hăm hở chạy đi.
Trong phòng chỉ còn Trạm Trinh và Hàm Sênh. Nam nhân nhướng mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi hẹn các nàng đi tắm nước nóng à?"
Tuy Trạm Trinh chẳng tỏ thái độ khác lạ gì, nhưng Hàm Sênh vẫn cảm thấy hơi chột dạ. Một nam tử lại hẹn đi tắm nước nóng với muội muội người ta, sao có thể hạ lưu thế cơ chứ.
Hắn đứng dậy, giả vờ đi tới trước gương đồng để gỡ trang sức trên đầu xuống, giải thích: "Mẫu hậu nói, mùng năm đầu mỗi năm nàng đều vẩy nước thần trong bồn tắm lớn, bảo ta tới ké vài phần phúc khí."
Trạm Trinh đứng dậy, đi ra sau lưng Hàm Sênh, cúi người nhìn ảnh ngược của đối phương trong tấm gương đồng. Hàm Sênh nâng mắt đối diện với hắn, thấy hắn giơ tay vừa giúp mình gỡ trang sức, vừa nói: "Cô gia còn chưa được ngâm nước nóng với ngươi đâu."
"Sức khỏe ta không tốt, chỉ sợ ngâm nước nóng sẽ choáng đầu... Thật sự là không muốn đi cho lắm."
Ngày thường Trạm Trinh cho người ta một cảm giác vững chắc, kiên định đến không thể nào đánh đổ. Giờ này, khi hắn đứng ở phía sau, Hàm Sênh lại cảm thấy như có một tảng đá lớn đè nặng trên đỉnh đầu, vô cùng áp lực. Hắn vẫn cho rằng Trạm Trinh đã sinh nghi, nhưng còn chưa chuẩn bị xong tâm lý đón nhận sự thật. Dù sao đối phương cũng hy vọng mình cưới được một nữ tử đích thực mà.
Trạm Trinh không tỏ thái độ gì, chỉ thuận miệng nói: "Nếu Mẫu hậu mời, không đi cũng không thích hợp lắm."
Hàm Sênh âm thầm nghĩ cách đối phó, nhưng nghĩ sao cũng thấy mình khó qua khỏi trận này. Một bàn tay bất chợt duỗi xuống thắt lưng, Hàm Sênh bị bế lên, đưa thẳng đến giường.
Trạm Trinh tự nhiên mổ xuống môi hắn một cái, ánh mắt dâng đầy hứng thú, hù dọa bâng quơ: "Hay chưa, ngươi không chịu cho cô gia nhìn, cô gia có thể nhờ Mẫu hậu nhìn, xem rốt cuộc là ngươi đang che giấu cái gì."
Quả nhiên người này đã để ý, Hàm Sênh thầm nghĩ, chủ động hôn lên môi hắn, nói: "Tướng công không muốn bịt mắt nữa à?"
Hắn nhắc tới chuyện bịt mắt, con ngươi của Trạm Trinh lập tức tối sầm.
Hàm Sênh phát hiện, tuy Trạm Trinh hay đùa giỡn lưu manh, nhưng hành động vẫn có thể tính là quang minh chính đại. Ngoại trừ việc lén nhìn hắn tắm ngày đó ra... đối phương có thể miễn cưỡng coi là "quân tử".
Không bịt mắt không được ăn, bịt mắt có thể ăn miếng thịt giả, đương nhiên Trạm Trinh sẽ chọn cái thứ hai. Hắn thích phần nhô lên căng mịn của Hàm Sênh, dù chưa chính thức được nhìn thấy.
Sau một trận giày vò, Hàm Sênh mặc áo lót vào, ngoan ngoãn rúc trong ngực người kia.
Trạm Trinh ăn mềm không ăn cứng, được cho một miếng thịt sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều. Hàm Sênh vã đầy mồ hôi, vừa cố gắng ổn định nhịp thở, vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú dưới lớp khăn bịt mắt của đối phương. Hắn phát hiện môi Trạm Trinh rất đẹp, nếu người này bằng lòng, hẳn sẽ có rất nhiều cô nương tình nguyện được hôn.
"Nhìn gì thế?" Trạm Trinh bị bịt mắt, nhưng cảm giác vẫn rất nhạy bén. Hắn siết chặt cánh tay, ôm người trong ngực như ôm một con mèo, nói: "Tháo khăn cho cô gia đi."
"Không tháo." Hàm Sênh cố ý nói: "Ánh mắt ngươi rất hung dữ, ta sợ."
Trạm Trinh im lặng một lúc lâu, giọng điệu bỗng dưng mềm xuống: "Ta hung dữ với ngươi khi nào?"
"Không thèm để ý đến ngươi." Hàm Sênh nói, lại vươn tay ôm thắt lưng hắn, vùi mặt vào ngực hắn. Việc nghĩ một đằng nói một nẻo sẽ cho Trạm Trinh cảm giác được yêu thích, khiến Trạm Trinh nghĩ mình thích hắn, từ đó hắn sẽ dung túng mình hơn.
Trạm Trinh thật sự không nói gì thêm, động tác ôm cũng nhẹ hơn một chút. Hàm Sênh cảm nhận nụ hôn người nọ đặt lên trán mình, nghĩ cách giải quyết chuyện tắm nước nóng ngày mùng năm, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết Bắc Tấn rất lạnh, bách tính không tự đun nước tắm rửa mà thường chọn ra nhà tắm công cộng ở bên ngoài. Thậm chí có vài người còn cố ý chọn chỗ này để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng trong mắt người Nam Lương, tắm rửa là một việc hết sức riêng tư. Hàm Sênh ốm yếu, ngày ngày ngâm trong nước thuốc, song đều tự ngâm riêng một mình. Hắn không thể tưởng tượng ra cảnh một đám người trần truồng tụ tập tắm rửa cùng một chỗ.
Nghe kể về phong tục ngâm mình của Bắc Tấn, người dân Nam Lương cũng bắt chước mở các nhà tắm công cộng. Trong đó có bồn tắm nam và bồn tắm nữ riêng, trước khi vào ngâm nước nóng, tất cả mọi người sẽ tắm bằng thùng ở phòng nhỏ kế bên. Nguyên nhân là vì nước ngâm mình có pha dược liệu nên sẽ được dùng suốt cả ngày chứ không thay luôn.
Có điều Nam Lương nhiều lễ nghi phức tạp, không ai chấp nhận được việc tắm truồng, nên nhà tắm sẽ chuẩn bị xiêm y loại mỏng dùng để mặc khi ngâm nước nóng. Nhờ thế, việc ngâm mình cũng trở nên tự nhiên, dễ chịu hơn nhiều.
Thực ra Hàm Sênh không hiểu quá rõ về văn hóa phương Bắc. Ngoài một số hoạt động ngoài trời thú vị, hắn chỉ biết đây là một quốc gia rất cởi mở, dũng cảm kiên cường, trọng võ khinh văn. Nếu không bọn họ đã chẳng cười nhạo võ tướng Tần Thao là "văn thải thao thao". Tuy Tần Thao làm thơ không hay lắm nhưng vẫn khá hơn Trạm Trinh. Ít nhất hắn sẽ không viết ra câu "một sớm một chiều, một gian phòng" đáng xấu hổ như người nọ.
Hàm