Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh không buông tay. Chẳng những thế, hắn còn tiếp tục siết chặt như muốn bẻ gãy sống lưng của người trong ngực. Hàm Sênh thậm chí đã bắt đầu cảm thấy đau.
Từ lần đầu gặp gỡ cho tới bây giờ, Hàm Sênh chưa từng thấy Trạm Trinh có vẻ mặt đang sợ đến vậy. Dù đối phương vẫn luôn như sói như hổ, nhưng đa phần vẫn là vẻ mặt thèm nhỏ dãi, chứ không mang theo cảm giác hung tàn đầy sát ý như lúc này.
Trạm Trinh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hàm Sênh. Đôi tay chống trên bả vai hắn của người kia dần mất đi sức lực, cánh tay cũng bị ép gập vào, khiến khoảng cách giữa hai người càng co ngắn lại.
Hàm Sênh không dám nghĩ về nguyên nhân khiến đối phương bất ngờ thay đổi thái độ. Hắn dịch tay một cách bất an nhưng lại không thể cải thiện tình hình, run giọng nói: "Tướng công... ngươi làm ta đau..."
Ánh mắt Trạm Trinh chợt thay đổi, quét một đường từ đôi mắt hoe đỏ đến làn môi mềm mại của người kia, yết hầu khó khăn dịch chuyển. Sau đó, hắn trầm giọng nói: "Ngươi còn dám câu dẫn cô gia."
Hàm Sênh hơi mụ mị. Giây tiếp theo, thân thể hắn đột nhiên bị nâng lên. Thấy Trạm Trinh định quăng mình xuống đất, hắn vươn tay ra sức ôm cổ đối phương theo bản năng, kinh hãi hô lên: "Tướng công!"
Cánh tay mảnh khảnh luống cuống bấu chặt tấm lưng rộng của Trạm Trinh, để nước mắt rơi trên cổ hắn, Hàm Sênh nức nở nói: "Ngươi sao vậy? Ngươi muốn thế nào... Sao lại nổi nóng với ta như thế?"
Gân xanh trên trán Trạm Trinh giật giật, hắn gỡ tay Hàm Sênh ra, ném mạnh người nọ xuống giường. Vai Hàm Sênh bị đập vào bức vách, phát ra một tiếng động thật vang. Cố gắng điều chỉnh cánh đã tay tê rần, Hàm Sênh chợt thấy trước mắt tối sầm lại.
Trạm Trinh đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao hệt như một con thú hoang đang nổi cơn thịnh nộ. Hàm Sênh cuộn người, chống một tay xuống giường để nhích vào bên trong.
Biết rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa mình và Trạm Trinh, Hàm Sênh chỉ có thể nín thở theo bản năng, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của bản thân. Nước mắt lăn dài trên gò má trắng như bạch ngọc. Ngày thường hắn hay khóc thút thít thành tiếng, nhưng giờ này lại như bị bóp chặt yết hầu, không dám phát ra chút âm thanh nào.
Cuối cùng Trạm Trinh cũng xoay người. Hắn siết chặt năm ngón tay, ép bản thân phải đi ra khỏi căn phòng này.
Như Ý và Nguyệt Hoa cười cười nói nói trở về, trên tay còn bưng một bát canh bổ nóng hôi hổi.
"Điện hạ rất tốt với Công chúa, nhìn bát canh này đi... Ai mà ngờ dầu thực vật cũng thơm ngon như vậy?"
"Nếu hắn luôn tốt với Công chúa như vậy, chúng ta cũng có thể sống yên ổn hơn một chút."
Trạm Trinh ra cửa, hai người nhìn thấy hắn thì vội vàng hành lễ. Thấy Trạm Trinh bước về phía mình, Như Ý không khỏi cảm thấy da đầu run lên. Nàng cố không lùi về phía sau, mở to mắt nhìn người nọ vươn tay tới, mở nắp bát canh (*) rồi nhẹ nhàng đậy lại... Sau đó, hắn bưng bát canh nóng lên...
(*) Loại bát đựng đồ ăn có nắp như (hình minh họa)
Như Ý cho rằng hắn muốn tự tay mang canh cho Hàm Sênh. Nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nghe thấy một tiếng "choang" giòn vang.
Bát canh bị ném xuống đất vỡ làm năm, sáu mảnh, chất lỏng nóng hổi đổ lênh láng, còn bốc lên khói trắng.
"Bịch", hai tỳ nữ đồng loạt quỳ xuống, Nguyệt Hoa hốt hoảng nói: "Điện hạ tha mạng!"
Như Ý dập đầu, trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
"Từ giờ trở đi, nếu không có lệnh của cô gia, để nàng uống một giọt nước, các ngươi sẽ mất mạng."
Như Ý hoàn toàn không hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Nguyệt Hoa đã nói: "Nô tỳ tuân lệnh!"
Tiếng bước chân của Trạm Trinh xa dần. Hai người lần lượt đứng lên. Như Ý khó hiểu hỏi: "Cô cô, tại sao cô cô lại đồng ý?"
"Chúng ta ít nói sẽ ít sai, rõ ràng hắn đang nổi nóng." Nguyệt Hoa vội vã vào phòng, phát hiện bên trong tối đen bèn châm nến, cẩn thận tới gần giường: "Công chúa? Ngài có ổn không?"
Hàm Sênh lấy lại tinh thần, đáp: "Ừm."
Như Ý bưng nước tới, Hàm Sênh lắc đầu: "Đừng trái ý hắn."
"Ngài bị thương sao?"
"Bất cẩn va phải bức tường." Hàm Sênh giật cổ tay, nói: "Không có gì đáng ngại."
Nguyệt Hoa đi lấy thuốc, kéo vạt áo của hắn xuống, giúp hắn bôi thuốc lên phần đầu vai, thấp giọng hỏi: "Nếu bị phát hiện, Công chúa có nghĩ đến việc nương nhờ Tần Dịch không?"
Con ngươi chợt lóe lên một tia sáng, thế nhưng Hàm Sênh vẫn không đáp. Bôi thuốc xong, hắn liền xuống giường. Gần đây Trạm Trinh bám hắn như hình với bóng, nên trong phòng cũng có bàn để xử lý việc quân. Hàm Sênh an vị trên chiếc ghế nam nhân vẫn ngồi, sai Như Ý mang giấy bút và nghiên mực tới.
Ngày ấy huynh trưởng muốn đi đưa dâu, nhưng Hàm Sênh lo bọn họ gặp phải bất trắc ở Đại Tấn nên chỉ đồng ý đưa tiễn đến biên quan. Lúc đó Tam ca còn nói, chờ sang năm sẽ tới tham dự đại hôn của hắn, vì hôn lễ vốn được định vào năm sau. Bọn họ cũng chuẩn bị tinh thần tùy cơ ứng biến, xem có thể tìm người thay thế Hàm Sênh không.
Nhưng chẳng ai ngờ, sau khi hắn tới Thượng Kinh ba ngày, Trạm Trinh đã vội vàng cử hành hôn lễ. Hiện giờ năm mới vừa sang, hắn và Trạm Trinh đã sắp thành thân được hai tháng rồi.
Tuy nhiên, Hàm Sênh chưa từng kể với người nhà về chuyện đó. Thế nên lần này, Hàm Thương tới Thượng Kinh theo dự định từ trước chứ không phải chỉ vì một lá thư của Trạm Trinh.
Do đó, Hàm Sênh không thể không lo lắng huynh trưởng của hắn phòng bị quá qua loa.
Nhưng hắn không viết lá thư này với mục đích nhắc nhở huynh trưởng. Căn cứ vào thái độ của Trạm Trinh, xem ra đối phương đã phát hiện sự thật rồi. Hàm Sênh không biết hiện giờ người nọ đang nghĩ gì, vì sao không trực tiếp đâm thủng tầng giấy mỏng này, nhưng hắn dám chắc mình không có nhiều thời gian. Sớm muộn gì Trạm Trinh cũng sẽ ra tay với hắn.
Hắn phải báo huynh trưởng đừng tới Thượng Kinh. Và phong thư này phải được chuyển đi bằng mọi giá.
Nhưng khi buông bút chờ mực khô, Hàm Sênh bỗng hơi mờ mịt. Trạm Trinh đương nhiên sẽ không giúp hắn chuyển thư. Có khi đối phương còn đang chờ huynh trưởng hắn tới đây để bắt gọn luôn một mẻ. Hắn lại chẳng quen ai trên đất Bắc này, để tránh bị Trạm Trinh nghi ngờ, hắn đã cố ý cắt đứt liên lạc với tất cả người Lương quốc.
Suy nghĩ một lát, Hàm Sênh bảo Nguyệt Hoa cất thư vào phòng bì rồi đứng dậy, nói: "Các ngươi đứng canh ngoài cửa, vờ như ta vẫn còn trong này."
"Ngài định tìm ai?"
Chuyện tới nước này, còn có thể tìm ai?
Lặng lẽ gửi thư đi là không có khả năng, thế nên Hàm Sênh chỉ có thể bất chấp tất cả. Tóm lại, chắc chắn Trạm Trinh đã biết cả rồi, hắn cũng không sống được bao lâu, chỉ cần thư được gửi đi, dù hắn có bị bắt trở lại cũng đáng giá.
Khoác thêm áo choàng trắng muốt, Hàm Sênh ngồi xuống để Như Ý giúp mình đi giày vào. Vai trái còn rất đau, nhưng Hàm Sênh vẫn đội mũ lên, quyết định ra ngoài ngay lập tức.
"Nô tỳ chuyển thư giúp ngài."
"Quá nguy hiểm."
Hiện giờ Trạm Trinh đang nổi nóng, chắc chắn sẽ nghĩ hắn đang bối rối, không dám mạo hiểm tự rời khỏi phủ. Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời.
Trong trường hợp giữa đường gặp phải Trạm Trinh, hắn có thể dựa vào khuôn mặt này để tìm lấy một cơ hội sống sót, Nguyệt Hoa thì chưa chắc.
Huống hồ, hắn còn muốn thăm dò một việc.
Để tránh bị phát hiện, Hàm Sênh cố ý đi vòng ra cửa sau. Bầu trời tối đen như mực, nhưng vì có thảm tuyết trắng dưới chân nên con đường vẫn sáng bừng lên.
Hàm Sênh đi rất chậm, dù thuốc của Thích Tư