Edit: Mimi - Beta: Chi
*****
Đại lễ thành hôn của Thái tử là một chuyện liên quan mật thiết đến thể diện quốc gia, nên mỗi nghi thức đều vô cùng hoành tráng. Có rất nhiều người tụ tập ở dịch quán, nhưng ngại đây là việc riêng của hoàng thất nên bọn họ cũng chú ý thái độ đúng mực đàng hoàng. Ngự lâm quân vây kín dịch quán, dân chúng chỉ có thể quan sát từ xa rồi nhỏ giọng bàn luận với nhau.
"Bảo đầu xuân sang năm mới cử hành hôn lễ cơ mà? Sao lại đẩy lên sớm vậy?"
"Mấy người không biết à, hôn lễ được định vào đầu xuân là vì lo trưởng Công chúa bỗng nhiên bị bệnh, nhưng xem ra dọc đường tiểu ma ốm này được chăm sóc không tồi."
"Nói chung vẫn là Thái tử Điện hạ nóng vội, mười tòa thành đổi lấy một mỹ nhân, thế mà chờ nửa năm vẫn chưa được chạm, không phải sao... Hai ngày trước Thái tử Điện hạ còn tự ra cổng thành đón người nữa đấy."
Có phụ nhân cười ha ha: "Giang sơn dễ đổi, mỹ nhân khó tìm, vì nàng, Thái tử Điện hạ bằng lòng bỏ cả giang sơn, vội vã đại hôn cũng không có gì kỳ quái."
"Chẳng biết Thái tử trúng tà hay bị gì, rõ ràng đã sắp chiếm được Đại Đô, bỗng dưng lại bỏ qua chỉ vì một trưởng Công chúa giời ơi đất hỡi. Điều đáng nói ở đây là không ngờ Bệ hạ lại đồng ý?"
"Hiện giờ Đại Lương đã là quốc gia lệ thuộc Đại Tấn, chuyện đó và nhất thống thiên hạ có gì khác nhau đâu? Tóm lại, mười tòa thành kia chẳng qua là chút thể diện Thái tử Điện hạ tặng cho nhạc phụ mà thôi!"
"Đường huynh của cháu trai nhà cữu cữu ta là bạn thân của Thái tử, hắn nói, Đại Đô đang chờ viện binh, bằng không cũng sẽ không tử thủ đến cùng như thế. Điện hạ đột nhiên đề nghị liên hôn, ngoài việc nhất kiến chung tình với trưởng Công chúa như thiên hạ vẫn đồn ra thì vẫn còn nguyên nhân này nữa."
"Ngươi muốn nói tới Tần Dịch ở thành Chập Long sao? Hắn có mâu thuẫn với Thái tử Đại Lương, đã trở mặt với Đại Lương từ lâu lắm rồi, sao có thể dẫn quân đi cứu Đại Đô được chứ?"
"Chuyện đó thì ta không biết."
...
Hàm Sênh rất ghét ồn ào huyên náo. Tuy đại hỉ của người trong hoàng thất cao sang thanh nhã hơn dân chúng phổ thông nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là hôn lễ, người đông lời lắm, thật sự khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra.
Bình thường hắn vốn không có nhiều sức sống, hôm nay lại bị đánh thức từ sáng sớm, tinh thần càng ủ rũ uể oải. Lúc chải tóc, hắn đau đến suýt rơi nước mắt, nhờ thế mà cảm thấy tỉnh táo lên đôi chút, song ngay sau đó, hắn lại rơi vào trạng thái lờ đờ. Khi được đẩy đến trước gương đồng để trang điểm, hắn gần như đã ngủ gà ngủ gật.
Hôm nay, người tới chải tóc cho Hàm Sênh là một phụ nhân hạnh phúc vẹn toàn được chọn lựa kỹ càng, cẩn thận. Nàng rất biết nói chuyện, gần như cứ mở miệng là chúc như ý cát tường. Những người khác đều đứng ở một bên, chờ nàng xong việc.
Cái miệng nói mãi không ngừng của nàng dường như chưa từng ngậm lại, Hàm Sênh cảm thấy hơi buồn bực nên khẽ nhíu mày. Dần dần, hắn bắt đầu đờ đẫn, theo đó, cơn buồn ngủ cũng từ từ kéo đến.
Cầu ma ma trong hoàng cung Bắc Tấn cũng có mặt ở đây. Từ lúc vào phòng, nàng luôn lặng lẽ quan sát Hàm Sênh. Tuy ngoài mặt trưng ra một nụ cười hết sức hiền lành, nhưng nàng vẫn đang âm thầm đánh giá hắn. Cầu ma ma là thân tín của Hoàng hậu Đại Tấn. Chuyện Thái tử dùng mười tòa thành làm sính lễ hỏi cưới Công chúa Lương quốc đã thành đề tài được bàn tán xôn xao khắp trong lẫn ngoài cung. Lần này, Hoàng hậu cố ý cử nàng tới xem rốt cuộc Công chúa Đại Lương nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào đến nỗi có thể khiến Trạm Trinh thốt ra câu "giang sơn dễ đổi, mỹ nhân khó tìm".
Nói thật, xét về nhan sắc, Hàm Sênh đúng là rất đẹp. Vấn tóc gọn gàng lên, làn da "nàng" càng thêm trắng mịn nõn nà, chỉ là ốm yếu nhiều năm nên đầu mày cuối mắt ẩn hiện vài phần mỏi mệt. Thậm chí trong ngày đại hỉ thế này, gương mặt "nàng" vẫn không toát lên chút tươi vui rạng rỡ nào, hàng mi thật dài rũ xuống, u tĩnh lại có vẻ đượm buồn.
Cầu ma ma không hài lòng lắm. Khi thấy Hàm Sênh ngủ gật lúc đang chải đầu, nàng càng đen mặt, đột ngột tiến lên một bước, vươn tay nhéo đối phương.
Hàm Sênh bừng tỉnh, che chỗ bị đau theo bản năng. Nhưng còn chưa quay đầu, hắn đã bị đè lại: "Công chúa đừng nhúc nhích, sắp xong rồi."
Ngoài Như Ý, tì nữ theo Hàm Sênh xuất giá còn có tỷ tỷ sinh đôi của Oánh Lộ - Nguyệt Hoa cô cô. Nàng hầu hạ bên người Ngụy Hoàng hậu từ nhỏ, lần này theo tới Đại Tấn là vì Như Ý còn quá trẻ, chỉ e không thể bảo vệ Hàm Sênh.
Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, Như Ý định mở miệng quát lên nhưng lại bị Nguyệt Hoa ngăn cản. Nguyệt Hoa bước lên phía trước một đoạn, giả vờ nói chuyện với Hàm Sênh để chắn giữa hắn và Cầu ma ma, không để Hàm Sênh bị người kia tiếp tục bắt nạt.
Tất nhiên Hàm Sênh cũng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng đang ở dị quốc, không tiện đắc tội với Hoàng hậu nên hắn chỉ đành nuốt ngược ấm ức vào lòng.
Cuối cùng cũng trang điểm xong xuôi, Cầu ma ma sai người mang mũ phượng tới. Nguyệt Hoa lập tức mở miệng ngăn cản: "Mũ phượng quá nặng, Công chúa lại yếu ớt, chờ kiệu hoa đến mới đội lên cũng không muộn."
"Lúc kiệu hoa sắp đến, toàn bộ đại môn đều phải mở rộng ra, khi ấy mới đội làm sao kịp được?"
"Chẳng qua chỉ là đội cái mũ phủ cái khăn thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Ma ma bận lâu như vậy cũng mệt rồi, uống ngụm trà đi đã."
Nguyệt Hoa dâng trà. Cầu ma ma vô cùng cố chấp, song chiếc mũ này thật sự quá nặng nên Nguyệt Hoa quyết không nhượng bộ. Hai người đẩy tới đẩy lui, Hàm Sênh đau đầu nên quyết đoán nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy vậy, Cầu ma ma càng nhíu chặt lông mày.
Tiếng nhạc hỉ và pháo nổ truyền tới từ bên ngoài, Cầu ma ma lạnh lùng nói: "Kiệu hoa đến rồi đấy! Nhanh đội mũ phượng lên đi. Còn các ngươi, mở rộng toàn bộ cửa đón phúc khí để vạn sự như ý cát tường!"
Bấy giờ Nguyệt Hoa mới thản nhiên đội mũ phượng lên đầu Hàm Sênh.
Hàm Sênh vốn tưởng nàng bảo mũ phượng nặng chỉ là làm quá lên thôi, nhưng khi đội lên, hắn mới phát hiện cổ mình đã không ngả nghiêng được nữa. Ngay sau đó, một mảnh vải đỏ được trùm lên, hắn hoàn toàn mất đi phương hướng.
Nguyệt Hoa lo hắn sảy chân nên tự tay đỡ hắn ra cửa. Thấy hắn mềm rũ như không còn sức lực, nàng lên tiếng dặn dò: "Vào kiệu hoa xong Công chúa có thể cởi mũ phượng ra, khi đến phủ Thái tử lại đội lên cũng được."
Giọng nàng rất nhỏ, Cầu ma ma không nghe thấy được. Hàm Sênh không đáp, sau những bước chân chao đảo, hơi thở của hắn cũng dồn dập hẳn lên.
Vào kiệu hoa, Hàm Sênh giơ tay đỡ mũ phượng để giảm áp lực đè nặng trên đầu.
Chiếc kiệu này được mười sáu người khiêng, nhưng cũng chẳng ổn định hơn xe ngựa là mấy. Lúc khởi kiệu, Hàm Sênh bị mất thăng bằng, cơ thể đổ sang một phía, hồi lâu mới ngồi thẳng dậy được. Chiếc mũ trên đầu quá nặng, dùng tay đỡ mỏi vô cùng, hắn phải đổi tay liên tục, thậm chí có lúc phải buông tay để cái cổ tự gánh vác một mình. Cứ thế, trán hắn dần lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Tuy Đại Lương yếu thế, nhưng cũng là cơ nghiệp đã được gây dựng suốt bốn trăm năm, của hồi môn đi theo Công chúa rõ ràng chẳng hề thua kém. Đoàn xe ngựa vận chuyển đồ cưới dài dằng dặc vào thành từ ba ngày trước, giờ lại hòa vào đội ngũ đón dâu theo sát sau chiếc kiệu hoa, khiến người xem không khỏi trầm trồ.
"Mọi người cứ nói Nam Lương trù phú, giờ mới thấy đúng là không ngoa."
"Chẳng thế mà lại có câu "Giang Nam phú giáp (*)" đấy à?"
(*) Giang Nam: tên gọi trong văn hóa Trung Quốc chỉ vùng đất nằm về phía nam của hạ lưu Trường Giang. Phú giáp = giàu có trù phú bậc nhất.
"Nhìn đống đồ cưới này, tự nhiên ta lại cảm thấy Công chúa gả đến đây thật là ấm