Edit: Mimi, DL - Beta: Chi
*****
Trạm Trinh đang tức giận à?
Hàm Sênh nghĩ, đúng là hắn đang tức giận.
Tại sao người này lại hay giận hờn vậy? Đã thế, Hàm Sênh còn không nhận ra hắn đang giận nữa kìa. Nếu tương lai cũng không hiểu được cảm xúc của đối phương, bất cẩn đắc tội thì Hàm Sênh biết phải làm sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, Hàm Sênh mới nói: "Ta thật sự khó chịu, không phải vì bất cứ ai."
Hôm nay hắn dậy sửa soạn từ sáng sớm, chẳng những vấn tóc thoa son, mà còn phải bôi phấn thơm lên người. Mùi hương ngòn ngọt của loại phấn kia hòa với vị đắng từ thuốc Đông y có sẵn trên người hắn, loáng thoáng bay vào khoang mũi Trạm Trinh.
Gặm cắn cổ Hàm Sênh một lúc, khiến vành mắt đối phương đỏ lên, Trạm Trinh mới hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"
Hàm Sênh cố gắng giữ vững tinh thần, nhỏ giọng đáp: "Chỗ nào cũng khó chịu."
"Khó chịu trong lòng hay khó chịu trên người?"
"... Trên người."
Bên trong Trạm Trinh như giấu một con mãnh thú tham lam, có thể phá lồng xông ra bất cứ lúc nào. Hắn nhìn con mồi của mình, cân nhắc nên tạm thời quan sát hay dứt khoát nuốt gọn một hơi.
Hàm Sênh hít thở một cách e dè cẩn thận, cánh mũi chỉ hơi phập phồng, như đang nỗ lực giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhưng hắn đang nằm trong ngực Trạm Trinh, lại còn tỏa ra hương vị thơm ngon chết người, không nam nhân nào có thể bỏ qua.
"Cô gia sai người đi truyền thái y tới xem bệnh cho Công chúa." Cuối cùng, Trạm Trinh vẫn không chịu buông tha cho Hàm Sênh. Hắn cao giọng gọi: "Người..."
Hàm Sênh dùng lòng bàn tay mềm mại của mình bịt miệng hắn lại. Trạm Trinh lạnh lùng nhìn người đang tựa vào ngực mình, khuôn mặt tỏ rõ sự tức giận. Hàm Sênh không khỏi lộ vẻ u mê, vội thu tay lại, bất đắc dĩ bịa ra một lý do cụ thể: "Ta... ta đến tháng..."
Dứt lời, Hàm Sênh quay sang chỗ khác, vừa xấu hổ lại vừa buồn bực. Hắn thầm nghĩ, như vậy chắc là được rồi nhỉ, trượng phu cũng nên cảm thông cho sự khó xử của thê tử, dù sao cô nương nhà nào mà chẳng xấu hổ khi phải nói ra loại chuyện này.
Hàm Sênh chờ Trạm Trinh tha cho mình, song lại nhận được một câu: "Đâu, cô gia xem thử."
"..." Hàm Sênh nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi. Mà Trạm Trinh lại chẳng hề thấy có gì không ổn: "Đã là phu thê, nàng còn ngại cái gì?"
Dứt lời, hắn đưa tay cởi váy Hàm Sênh ra. Hàm Sênh lập tức ngăn hắn lại, cuộn người cong lưng ôm lấy hai chân, dùng sức siết chặt nửa người dưới. Sự tủi thân trào dâng trong lòng Hàm Sênh, từng giọt nước mắt lã chã lăn dài: "Dù sao ta cũng là Công chúa Đại Lương... Tại sao ngươi có thể làm nhục ta như vậy?"
Nghe giọng hắn nghẹn ngào, Trạm Trinh dừng lại, khom lưng ngắm nhìn dung nhan tinh xảo của Hàm Sênh. Mỹ nhân rơi lệ càng khiến trái tim người ta rung động, Trạm Trinh liếm môi, giải thích: "Cô gia không có ý này, có điều hôm nay là tân hôn, đêm xuân ngắn ngủi, Công chúa cứ mãi trốn tránh khiến cô gia cảm thấy rất nghi ngờ."
Hàm Sênh cảm nhận được sự nhượng bộ ẩn trong lời nói của Trạm Trinh, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Nữ nhân thích làm nũng, nỉ non, giận dỗi cũng không có gì đáng trách, ai bảo nam nhân đều thích dáng vẻ đó chứ. Hắn nhớ lại vài ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Trạm Trinh, dường như mỗi khi hắn tỏ ra đối chọi không khoan nhượng, Trạm Trinh sẽ càng quá đáng hơn. Ngược lại, lúc hắn để lộ sự mềm yếu, Trạm Trinh sẽ kiềm chế hơn, cho dù những lời nói ra không có ý nhượng bộ, nhưng hành động lại thay đổi nhiều.
Hàm Sênh tủi thân nói: "Ngươi cảm thấy ta đáng nghi sao? Vậy ngươi nói ta xem ta đáng nghi ở đâu? Ta đã bái thiên địa với ngươi, bản thân cũng đang ở Đại Tấn, sớm muộn gì chẳng là người của ngươi... Tại sao ngươi lại hùng hổ đáng sợ như vậy?"
Trạm Trinh: "..."
Ngẫm nghĩ một hồi, Trạm Trinh nhướng mày nói: "Hôm nay vốn phải thực hiện Chu Công chi lễ (*), cô gia làm theo quy củ, vậy thì sai ở đâu? Ngược lại, Công chúa đã gả cho cô gia lại không muốn thực hiện đúng bổn phận, trốn tới trốn lui, thậm chí còn cắn ngược, đổi thành cô gia sai."
(*) Chu Công chi lễ: chỉ tục sinh hoạt vợ chồng sau khi đã kết hôn, trước đó, hai người không được phát sinh quan hệ.
Hàm Sênh không nói lại, bắt đầu ho khan. Trạm Trinh vừa đưa tay lên vỗ sống lưng đã bị đối phương đẩy ra: "Nhưng chuyện đến tháng không thể theo ý muốn của ta."
"Để cô gia nhìn."
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Trạm Trinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hàm Sênh cắn môi, bỗng nhiên rất muốn tát cho hắn một cái, tốt nhất là đập rơi đầu hắn, xem bên trong rốt cuộc có chứa những gì.
Hàm Sênh siết chặt ngón tay, cuối cùng vẫn không dám tát thẳng vào mặt Trạm Trinh. Không nhịn được nữa, hắn bắt đầu ho một cách dữ dội, đập tay lên vai Trạm Trinh, hắn nói với vẻ uất hận: "Thân là trượng phu mà lại không tin tưởng thê tử, ngươi cảm thấy mình có xứng đáng là một trượng phu tốt hay không? Ngươi muốn xem, ta không muốn nhưng cũng không thể đánh lại ngươi, ngươi hoàn toàn có thể cưỡng ép ta. Nói đến cùng, ta không cam tâm tình nguyện gả cho ngươi, ngươi cũng chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của ta. Đến khi có được thứ ngươi muốn, ngươi có thể mượn cớ ta chết ở phương Bắc để điều động binh lính tấn công Đại Lương. Cả thiên hạ này đều biết Trạm Trinh ngươi nể mặt Đại Lương, cuối cùng mười tòa thành lại chỉ đổi được một kẻ đã chết không thể làm ấm giường. Đúng là một lý do chẳng thể bắt bẻ!"
Vẻ mặt Hàm Sênh sắc lạnh, nhưng cơ thể lại run rẩy không thể khống chế, hệt như một con thú nhỏ cố phô trương thanh thế. Trạm Trinh nhăn mày, đột nhiên vươn tay ôm đối phương vào ngực, nói: "Thôi, cô gia tin ngươi."
"Khụ..."
Hàm Sênh nói liền một hơi, cổ họng đau rát, hắn nhắm mắt tựa vào ngực Trạm Trinh, để người kia nhè nhẹ vỗ lưng cho mình, từ từ thiếp đi. Trạm Trinh nói: "Muộn rồi, Công chúa lên giường nghỉ ngơi đi."
Hàm Sênh nhếch môi, chống ngực hắn đứng dậy, xốc chăn bước ra khỏi tiểu tháp, đi từng bước yếu ớt về phía giường lớn.
Trận giằng co vừa rồi với Trạm Trinh tiêu tốn quá nhiều khí lực của hắn. Hàm Sênh cau mày, vừa ho khan, vừa lấy chăn quấn quanh mình, chìm sâu vào giấc ngủ giữa những cơn đau nhoi nhói ở huyệt Thái Dương.
Căn phòng trở về vẻ yên tĩnh như ban đầu.
Trạm Trinh cũng nằm xuống tiểu tháp, vắt hai tay ra sau làm gối, đưa mắt lên nhìn xà nhà. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn về phía giường, nhưng lớp rèm giường dày nặng đã chắn toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Như Ý và Nguyệt Hoa lo lắng suốt một đêm. Sáng sớm hôm sau, vừa rời giường, hai người liền đi thẳng đến phòng cưới. Vừa tới nơi, cả hai đã thấy Cầu ma ma đang dẫn người tới đây. Hành lễ chào hỏi xong, Nguyệt Hoa nói: "Công chúa và Điện hạ vẫn còn chưa thức giấc."
"Nếu đã đến Đại Tấn, vậy nên sửa cách gọi thành Thái tử phi."
Nguyệt Hoa cười đáp một tiếng "vâng".
Hàm Sênh thức giấc vì bị lay nhè nhẹ. Hắn mở to mắt, bắt gặp gương mặt Trạm Trinh, lập tức ổn định tinh thần ngồi dậy. Sau đó, đối phương nói: "Thay áo cưới đi, trời sáng rồi, chốc nữa sẽ có người tới hầu hạ, đừng để họ phát hiện manh mối."
Hàm Sênh sửng sốt, vội đáp: "Đa tạ."
Trạm Trinh ném mảnh vải trắng kia tới, cầm bội đao đi ra ngoài.
Hàm Sênh nhìn theo hắn, sau đó liền nghe thấy giọng nói cung kính của Cầu ma ma: "Điện hạ."
"Công chúa chưa tỉnh, ma ma thông cảm, đợi thêm một lát nữa."
"Dạ, nô tì hiểu."
Những người liên quan đều đang đứng chờ trong gió lạnh, Trạm Trinh lại tới hậu viện luyện đao. Cầu ma ma nhìn theo bóng lưng hắn với vẻ suy tư, sau đó ánh mắt lại dừng trên cánh cửa phòng đóng chặt, hơi nhíu mày.
Hàm Sênh thay áo cưới, ném sang một bên, chỉ mặc một lớp áo mỏng màu đỏ, khẽ rũ tóc. Cầm mảnh vải trắng kia lên, đang định tìm chủy thủ lấy máu, hắn chợt phát hiện phía trên đã có máu hồng, không những thế, trên đó còn thoang thoảng... một mùi hương tanh nồng.
Lẽ nào Trạm Trinh...
Mặt hắn bỗng nhiên đỏ ửng.
Bỏ mảnh vải trắng xuống, Hàm Sênh nằm thêm một lát, đến tận khi Cầu ma ma ở bên ngoài không nhịn được lên tiếng: "Không biết Thái tử phi đã thức dậy hay chưa? Nô tì xin cả gan nhắc nhở, hôm nay Thái tử phi còn phải tới kính trà Hoàng hậu."
Hàm Sênh đứng dậy lần nữa, nói: "Vào đi."
Hắn xuống