Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Hàm Sênh lườm Trạm Trinh, đối phương liền mổ nhẹ lên môi hắn, kết quả chẳng những không hôn được mà còn bị hắn giẫm mạnh vào chân.
Vừa lùi về phía sau theo bản năng, Trạm Trinh vừa đỡ Hàm Sênh đứng vững, khó hiểu hỏi: "Sao lại cáu kỉnh rồi?"
"Ta không giả vờ." Hàm Sênh hơi ấm ức, nói: "Ta khó chịu thật đấy."
"Vậy..." Trạm Trinh thăm dò: "Ngươi thật sự...?"
Hàm Sênh lại đạp hắn.
Trạm Trinh cười ra thành tiếng, nhưng bị Hàm Sênh lườm liền ngậm miệng ngay, nghiêm túc nói: "Hay là truyền thái y tới xem thử?"
"Truyền kiểu gì được." Hàm Sênh nói: "Thích Tư Nhạc đi vắng, ta cũng không thể thật sự mang thai. Nếu trong khoảng thời gian này Tần Dịch làm lộ chuyện, chúng ta sẽ chẳng biết đối phó thế nào."
"Hoàng thúc cũng thật là, đột nhiên lại lặng lẽ ra ngoài như thế... Hay cô gia đưa ngươi tới một y quán trong thành xem thử nhé?"
"Hiện giờ Phụ hoàng ngươi đang nhìn chằm chằm ta, chúng ta tránh Thái y chọn y quán, chẳng phải sẽ càng khiến hắn sinh nghi?"
"Bên Nam Lương bảo mật không tồi, người hắn phái đi không điều tra được gì cả." Trạm Trinh trấn an Hàm Sênh. Sau khi vẫy tay gọi người tới dọn món cá đi, hắn dìu đối phương đến trước bàn, tiếp tục dỗ dành: "Ngươi đừng lo lắng quá... Sao rồi, còn khó chịu nữa không?"
Hàm Sênh hít một hơi, lát sau mới theo hắn về bàn, nói: "Ngươi đừng cố ý sai người làm cá cho ta. Gần đây ta cảm thấy mình rất kị món đó."
"Có phải ngươi bị nương tử của Tề Tử Do ảnh hưởng không?" Trạm Trinh gắp đồ ăn cho người nọ, tiếp lời: "Cô gia bảo ngươi giả vờ chứ không bảo ngươi khó chịu thật."
Hàm Sênh bắt đầu bực bội, đột nhiên ném đũa đi: "Chẳng lẽ ta lại muốn thế hay sao?"
Trạm Trinh bị hành động của đối phương dọa đến ngơ người, cẩn thận đưa đũa của mình qua, nhẹ giọng nói: "Sao vẫn còn giận... Được rồi, ta biết ngươi khó chịu thật mà, nào nào, ăn cơm đi."
Hàm Sênh trông có vẻ vẫn còn rất tức giận. Trạm Trinh yên lặng xoa cái trán lấm tấm mồ hôi của hắn. Nhưng cảm giác thèm ăn của Hàm Sênh đã không còn, vì thế, hắn gạt tay đối phương ra: "Không ăn."
Dứt lời, Hàm Sênh xách váy đi ra ngoài. Trạm Trinh đành phải đuổi theo. Xét về độ nhanh nhẹn, đương nhiên Hàm Sênh không thể bằng Trạm Trinh. Thế nên khi vừa đi tới cầu thang, hắn đã bị người kia ôm vào lòng dỗ ngọt: "Sênh Nhi ngoan, đừng giận, cô gia xin lỗi ngươi, được không?"
Thật ra chuyện cũng không đến mức ấy, Hàm Sênh nhíu mày, nói: "Thôi, về đi."
Hắn cất bước xuống lầu. Tiểu nhị và chưởng quầy đồng loạt hành lễ. Chờ khi hai người rời đi, tiểu nhị mới thở hắt ra vì kinh ngạc: "Má ơi, Thái tử phi quả nhiên rất được sủng ái, còn dám nổi nóng với Điện hạ nữa."
"Nàng đẹp đến thế, chẳng trách lại được Điện hạ cưng chiều." Chưởng quầy đáp: "Huống hồ, không chừng nàng đã mang thai thần tử rồi."
"Khắp chốn kinh thành này, người xứng mang thai thần tử cũng chỉ có Thái tử phi."
Hàm Sênh vừa ra khỏi cửa không lâu, người được Trạm Trinh phái đi đã trở lại. Chỗ ở của đạo sĩ kia đã dò ra được, đáng tiếc người lại đi vắng. Hàm Sênh hơi thất vọng, đành theo Trạm Trinh về nhà. Tâm trạng của hắn không tốt, Trạm Trinh cũng không chọc vào, vốn định tối nay chuẩn bị cá để hắn giả vờ nôn nghén, nhưng cuối cùng đành phải bỏ qua.
Trạm Trinh rất mong Thích Tư Nhạc nhanh chóng trở về để có thể chẩn ra hỉ mạch cho Hàm Sênh. Đúng như Hàm Sênh nói, giờ Tần Dịch đã biết thân phận của hắn, lúc nào trên đầu hắn cũng treo sẵn một thanh kiếm. Nếu hôm nay Thái y khác chẩn đoán hắn không mang thai, ngày mai sự tình bại lộ, Thích Tư Nhạc có ra mặt cũng không còn tác dụng.
Nhất định phải cố gắng kéo dài thời gian, tìm một cơ hội đưa Hàm Sênh đi.
Càng ngày Trạm Trinh càng cảm thấy Thượng kinh nhà mình là đầm rồng hang hổ.
Tại sao Thích Tư Nhạc lại đi hái thuốc vào lúc này cơ chứ?
Trước hôm cầu phúc một ngày, Hoàng hậu đột nhiên cho người tới mời Hàm Sênh vào cung thử y phục. Ngày trước xiêm y đều được đưa tới phủ Thái tử để Hàm Sênh tự mặc, hôm nay mọi chuyện thay đổi, khiến cả Hàm Sênh lẫn Trạm Trinh đều chột dạ.
Trạm Trinh chủ động đề nghị: "Cô gia đi cùng ngươi."
"Có thể Mẫu hậu ngươi đã... phát hiện được gì rồi." Hàm Sênh mím môi, bắt đầu tính toán đến trường hợp xấu nhất, nói với Trạm Trinh: "Trạm Nhân không giỏi che giấu, ngày đó, chúng ta cũng không chắc nàng đã nhìn thấy những gì."
"Ngươi đẹp như thế, cô gia cũng chưa từng nghĩ ngươi là nam tử, bọn họ làm sao có thể phát hiện ra."
"Ngươi không nghĩ ta là nam, nhưng nhất định ngươi đã nghĩ trên người ta có bí mật." Hàm Sênh rũ mắt, nhíu mày, nói: "Nếu không có Công chúa nam Trạm Cẩn, có lẽ mọi người sẽ không thể liên tượng tới được. Nhưng vì có hắn làm tiền lệ, cho nên rất nhiều hành vi của ta liền trở nên cực kỳ vi diệu."
"Một người có bí mật và một người không che giấu chút gì, nhìn sao cũng thấy khác nhau."
"Ngươi đừng rối." Trạm Trinh giữ chặt tay Hàm Sênh, ôn hòa nói: "Mẫu hậu sẽ không hỏi tội ngươi đâu."
Hàm Sênh gật đầu, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Trạm Trinh đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, bế hắn lên: "Cô gia đi cùng ngươi, đừng sợ."
Hàm Sênh nhìn đường xương quai hàm kiên nghị của người kia, chậm rãi vươn tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng ghé đầu lại: "Ta muốn nói với ngươi một chuyện."
"Nói xem."
"Nếu ta bị phát hiện, ngươi hãy đề nghị dùng ta làm mồi nhử để bắt Tần Dịch, đừng che chở ta trước mặt Phụ hoàng ngươi." Hàm Sênh căn dặn: "Đừng xung đột với hắn vì ta. Ngươi phải giữ vững ngôi vị Thái tử của mình, cũng phải nắm chặt thiên hạ này trong tay. Không cần nhất thống non sông, chỉ cần bảo vệ con dân của mình. Có đôi khi, một vị Hoàng đế tốt không phải người quanh năm miệt mài mở rộng bờ cõi. Chỉ cần gìn giữ cơ nghiệp tổ tông cũng có thể trở thành một minh quân vĩ đại trong lòng mọi người."
Trạm Trinh bế Hàm Sênh lên xe ngựa. Ôm chặt đối phương, hắn hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Ta hy vọng ngươi đăng cơ." Hàm Sênh trả lời cực kỳ nghiêm túc: "Ta tin ngươi, chỉ khi ngươi đăng cơ, Đại Lương mới được an toàn. Ta biết, ngươi nói không khai chiến thì nhất định sẽ không khai chiến."
"Ngươi nhìn cô gia đi."
Hàm Sênh ngoan ngoãn nhìn hắn.
"Từ xưa đến nay, Hoàng đế làm kinh tế đều không được nhắc đến trong lịch sử, chỉ có sẵn sàng ra trận chinh Nam phạt Bắc mới được người người ca ngợi say sưa." Trạm Trinh tiếp lời: "Tấn quốc có thực lực, cơ nghiệp lưu lại qua nhiều đời đủ cho cô gia sống xa hoa đến hết kiếp. Nhưng cô gia có thể bảo vệ con dân, cũng có thể nhất thống thiên hạ. Cô gia phải làm một Hoàng đế lưu danh thiên cổ."
Hàm Sênh mím môi.
"Nếu ngươi hy vọng cô gia làm theo ý mình, vậy thì đừng suy nghĩ bậy bạ, có ngươi ở bên, cô gia sẽ nghe lời ngươi." Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh bằng ánh mắt sâu thẳm: "Cô gia bằng lòng làm mọi chuyện cho ngươi. Nhưng trí nhớ của cô gia không tốt, cần ngươi ân cần nhắc nhở."
Hàm Sênh rũ mi, cảm giác vòng tay của người nọ ngày càng chặt thêm.
Trong xe rơi vào tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, Trạm Trinh mới chủ động lên tiếng: "Ngươi có để ý đến những động tác nhỏ của Tiết Tú không?"
"Động tác gì?"
Trạm Trinh đặt tay lên vùng bụng bằng phẳng của người kia, nói: "Nàng thường