Edit: Mimi - Beta: Chi
****
Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh trong giây lát rồi lại rúc vào trong chăn một lần nữa. Nhưng người kia ngồi ở phía cuối chăn nên hắn không thể duỗi chân ra, bèn ra sức đạp đạp.
Chút sức lực của tiểu yếu ớt quả thật chẳng thấm vào đâu, nhưng Trạm Trinh vẫn nhận thấy, lập tức chồm dậy, bò lên, khó hiểu hỏi: "Sao lại không yêu ngươi? Cô gia là đang quan tâm lo lắng cho ngươi."
"Ngươi không nghe ta, không tin ta, không tôn trọng ta, chính là không yêu ta."
"... Sao ngươi lại cố tình gây sự như thế hả?" Trạm Trinh đặt tay trên bả vai Hàm Sênh, lại bị người nọ đẩy ra. Hắn đành lùi về phía sau, nói: "Ngươi ngẫm lại xem, giờ ngươi đã không còn một thân một mình nữa. Tần Dịch lại là một kẻ điên, hắn đã biết ngươi là nam tử, ngộ nhỡ vì yêu sinh hận thì sao? Ngươi đã từng tính tới hướng này chưa?"
"Ta nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại chẳng chịu lắng nghe chút nào."
"Ngươi nghe tướng công nói một câu."
"Thôi." Hàm Sênh kéo chăn thật cao: "Ngươi không cần giải thích gì với ta hết, ta ghét."
Trạm Trinh nhíu mày, vén chăn rúc vào, nhắm mắt lại, cuối cùng không nhịn được lại mở ra. Hắn nhìn Hàm Sênh rồi đột ngột vươn tay kéo người kia lại.
Hàm Sênh bị bắt phải đối mặt với Trạm Trinh, ra vẻ lạnh lùng, nói: "Ngươi lại muốn gì?"
"Hôm nay cô gia luôn bận rộn, chưa được uống dù chỉ một ngụm nước, ngươi thông cảm một chút, đừng gây thêm phiền hà, được không?"
Hàm Sênh mím môi: "Thêm phiền? Trạm Trinh, ngươi nghĩ ta là cái gì? Một nữ nhân chanh chua cố tình gây sự à?"
"Ngươi biết cô gia không có ý này."
"Ta không biết." Hàm Sênh lạnh nhạt nói: "Ta vừa nói với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi lại không nghe lọt một câu nào."
"Cô gia chỉ sợ ngươi bị thương."
"Dù ta chết thì có liên quan gì đến ngươi?" Trạm Trinh đen mặt, Hàm Sênh lại càng tức giận: "Trạm Trinh, ngươi thừa biết ta trước là Hoàng tử Đại Lương, sau mới là thê tử của ngươi. Ta hiểu rõ mình đang làm gì. Ta phải làm như vậy, đây là thủ đoạn để ta tự cứu mình, mà ngươi, đang mượn danh bảo vệ để làm tổn thương ta."
"Sao ta lại tổn thương ngươi được?"
"Trạm Trinh." Hàm Sênh nghiêm túc nói: "Nếu ngày đó ta không có hỉ mạch, ngươi sẽ làm gì?"
Trong nháy mắt, Trạm Trinh chợt nhớ tới cảm giác bất lực cùng oán hận trước sự vô năng của mình khi phải đối mặt với áp lực của Phụ hoàng.
"Ngươi không trả lời được." Hàm Sênh đẩy Trạm Trinh ra, kéo giãn khoảng cách với hắn, sau đó ngồi dậy, bảo: "Ngươi nói ngươi yêu ta, sẽ bảo vệ ta, nhưng tất cả đều phải dựa trên quyền lực mà Phụ hoàng ngươi cho. Phụ hoàng ngươi mới là người nắm quyền sinh sát trong tay. Ngươi mù quáng lại ngây thơ, bởi vì ngươi không phải đi trên băng mỏng giống ta. Ngươi nghĩ đi, nếu có một ngày Phụ hoàng ngươi muốn giết ta, dân chúng muốn giết ta, ngươi thật sự có thể cứu được ta sao?"
"Ta..."
"Ngươi không làm được." Hàm Sênh nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ châm chọc: "Ngươi và ta đều là những con cừu non chờ bị làm thịt, cùng lắm ngươi cũng chỉ có thể giữ được tính mạng của mình thôi. Trạm Trinh, bây giờ ngươi chỉ là một Thái tử chưa trưởng thành chứ không phải Thiên tử thật sự, ngươi không có tư cách hứa hẹn với ta, không có tư cách khiến ta tin tưởng. Ngươi nói bảo vệ ta, bảo ta cứ yên tâm, thực ra là cho ta một liều thuốc tê. Ngày nào đó, khi biến cố thật sự xảy ra, ngươi cũng chỉ có thể giống như hôm cầu phúc, dùng tấm thân chắn trước mặt ta trong bất lực... Ngươi cảm thấy đó là bảo vệ sao? Không, cùng lắm chỉ có thể xem là một hành động cực kỳ kích động và ngu xuẩn."
Yết hầu Trạm Trinh chuyển động, sắc mặt liên tục biến đổi, những ngón tay cũng bắt đầu siết chặt.
"Lời ta nói, cho đến giờ ngươi cũng chưa từng để trong lòng." Hàm Sênh đặt tay lên bụng: "Kiếp nạn này là do đứa nhỏ chưa biết thật giả trong bụng giúp ta hóa giải. Ta biết ơn nó, nhưng không có nghĩa là ta thật lòng muốn sinh nó ra. Ngươi bảo nếu muốn ta có thể bỏ thai. Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu không có nó, Phụ hoàng ngươi sẽ đối xử với ta thế nào hay không? Trạm Trinh, trước đây ta không muốn nói nhiều, vì ta cảm thấy mình không thể sống lâu, thêm nữa ta nghĩ ngươi đủ thông minh, hẳn sẽ có thể làm chủ tình thế."
"Nói thật, khi ngươi chắn trước mặt ta, ta vô cùng cảm động, nhưng ngươi vứt bỏ ngôi vị Thái tử vì ta thì đúng là quá ngu ngốc." Hàm Sênh nhìn Trạm Trinh, tiếp tục nói: "Hiện giờ ngươi sắp làm phụ thân rồi, phải trưởng thành hơn. Từ giờ trở đi, ngươi phải nhìn xa hơn. Để trải sẵn cho cả nhà chúng ta một con đường, ngươi phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ đến mức Phụ hoàng ngươi cũng phải kiêng nể. Các ngươi là phụ tử, ta sẽ không giật dây ngươi phản bội hắn. Nhưng nếu ngươi muốn bảo vệ ba người nhà chúng ta, nhất định không được tự đại mù quáng nữa. Ngai vàng, dù ngươi ngồi lên cũng chưa chắc đã ngồi vững được, huống chi bây giờ ngươi mới chỉ là một Thái tử."
"Người có thể ngồi trên ngôi cao, chưa bao giờ chỉ cần danh chính là ngôn sẽ thuận."
Trạm Trinh cúi đầu, ánh mắt tối đen như vực thẳm, một mực im lặng không nói năng gì.
Hàm Sênh lại nhìn hắn, nhẹ nhàng đưa tay qua, nói: "Nếu ta không giết Tần Dịch, con đường bước lên ngai vàng của ngươi sẽ luôn ẩn chứa một mối họa ngầm."
Một bàn tay mềm mại phủ trên nắm tay đang siết chặt của Trạm Trinh. Hắn im lặng nhìn bàn tay trắng nõn đầy yếu ớt nọ, thật lâu sau mới trở tay nắm ngược bàn tay của đối phương: "Cô gia, chỉ là lo lắng."
"Lời nói của ta có phần quá đáng." Hàm Sênh ổn định lại cảm xúc, ghé lại gần Trạm Trinh, rúc vào ngực hắn: "Ngươi có giận không?"
Đôi mắt Trạm Trinh vẫn tối đen như mực. Hắn đáp: "Không phải tức giận, mà là nổi hết da gà."
Hàm Sênh sờ cằm hắn, khẽ cong môi tạo thành một nụ cười rồi nhẹ giọng nói: "Tặng đầu người cho Phụ hoàng ngươi là một thủ đoạn để thể hiện sự trung thành của ta, cũng là phương án để cân bằng quan hệ phụ tử giữa ngươi và hắn. Ta không muốn có ngày ngươi phải vứt bỏ ngôi vị Thái tử, cũng không muốn cho Phụ hoàng ngươi cơ hội công khai lên án ta trước mặt bá quan."
"Ở Nam Lương, ngươi cũng phải toan tính như vậy à?"
Hàm Sênh sửng sốt, rũ mi, suy tư trong chốt lát mới đáp: "Ta từng đề cập với Phụ hoàng, Tần Thao công cao vượt chủ, vô cùng đáng chết. Ta cũng từng giật dây, để Thái tử ca ca ra chiến trường, lập công tạo thế. Lúc đó hắn đã chuẩn bị thành thân, là ta hại hắn mất vị hôn thê. Trạm Trinh, ta không phải người tốt, ngược lại còn là một kẻ mưu mô thủ đoạn. Nếu không phải sức khỏe có vấn đề... nhất định ta sẽ tranh giành ngôi vị Thái tử với ca ca."
Nói đến đây, Hàm Sênh chợt nâng mi, để lộ đôi mắt trong veo: "Các ca ca kế thừa một ít nhược điểm của Phụ hoàng, đó là quá mềm lòng, không hợp với vai trò đứng đầu thiên hạ."
Hắn rất tự tin, thậm chí là hơi tự cao tự đại. Vẻ ngoài rõ ràng nhu nhược mong