Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Bình thường cậu phải thương tôi nhiều vào


trước sau

Từng nghe qua cùng nhau trải qua sinh tử hoạn nạn, cùng sống trong một chiếc chăn cùng chết trong một mộ huyệt nhưng chưa từng nghe thấy chuyện cùng bệnh cùng xấu bao giờ đâu.

Sao cái người tên Thời Bất Phàm này lại thần kỳ thế cơ chứ?

Chân Nguyên Bạch hơi nghi hoặc hỏi hắn: "Cậu lại có ý đồ gì đó?"

Vốn Thời Bất Phàm còn cảm thấy bản thân đang làm người ta cảm động lắm thì bị cậu hỏi một câu làm mặt lạnh ngay lập tức, lạnh lẽo nói: "Bị bệnh thì không cần phải đi học nữa, tôi không muốn đi học."

"Cậu đã thi được hạng 7 rồi mà vẫn không thích học tập à?"

"Cả đời đều không thích học tập." Thời Bất Phàm ném một hạt đậu vào miệng, Chân Nguyên Bạch thấy thế lại nhíu mày, đưa tay cướp lại vứt vào thùng rác ở mép giường của mình, nói: "Cậu đừng có vớ vẩn nữa, vốn đã bị dị ứng rồi nhỡ ăn xong lại xảy ra chuyện tệ hơn thì sao?"

"Cậu lo lắng cho tôi à?"

"Hừ."

Chân Nguyên Bạch quay lại về giường của mình, kéo kín rèm lại.

Thời Bất Phàm ở phía đối diện nói: "Chắc chắn là cậu đang lo cho tôi rồi."

"Cậu ngậm cái miệng lại đi." Chân Nguyên Bạch nhét tai nghe vào tai nghe từ đơn.

Tần Anh tan tầm có về nhà lấy quần áo cho cậu tắm rửa, vừa vào phòng đã thấy Thời Bất Phàm liền vội vàng khuyên hắn: "Cháu không ở trong này được đâu, phải ra ngoài đi, sẽ bị lây bệnh đấy."

"Không sao đâu dì, lúc trước cháu từng bị thủy đậu rồi."

Tần Anh vẫn không yên tâm nên gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Huyên, Lăng Huyên lại chẳng biết gì cả, hỏi lại ông bà của Thời Bất Phàm mới biết là hắn nói dối, Tần Anh biết thì không quan tâm đến việc Thời Bất Phàm phản đối mà đuổi hắn ra ngoài, bởi vì không thể đuổi hẳn được vị thiếu gia này nên còn tìm một người đến xếp một phòng bệnh khác cho hắn.

Sau khi trở lại phòng một lần nữa, bà đổ bỏ chén nước hộ Chân Nguyên Bạch, nói: "Giờ tình cảm của hai con tốt đến thế sao?"

"Ừm... Bởi vì con giúp cậu ấy có được thành tích tốt hơn nên, nên cậu ấy ngưỡng mộ con."

Tần Anh phát hiện ra cậu đang nói dối, nhưng từ trước đến nay đứa nhỏ này luôn rất thành thật, bà thật sự không biết vì sao cậu lại nói dối, liền cho là cậu chỉ muốn thỏa mãn lòng hư vinh thôi. Bà nói: "Vậy thì cũng không được liều lĩnh như thế, nhỡ mà con làm lây bệnh cho nó thì biết làm sao?"

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, thật ra cậu cũng cảm thấy Thời Bất Phàm đang quá liều lĩnh.

Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình, vào nửa đêm thì bị sốt cao, cũng may sau khi nhận được tin tức thì Lăng Huyên liền chạy đến chăm sóc cho hắn. Sau khi nghe thấy bác sĩ chẩn đoán là bị bệnh thủy đậu giống Chân Nguyên Bạch, Thời Bất Phàm, người vẫn luôn mơ mơ màng màng bỗng nhiên lấy lại được tinh thần: "Tôi muốn ở cùng phòng với Chân Nguyên Bạch."

Tần Anh đang nữa đêm bị đánh thức không biết nói gì nhìn Thời Bất Phàm mặt đang đỏ bừng chiếm chỗ ngủ của mình, "Tên nhóc này thật là..."

Bà bật cười, đột nhiên thấy hơi vui mừng."

Chân Nguyên Bạch có thể kết bạn với người bạn tốt thế này thì sau này cũng không sợ bị người khác bắt nạt nữa. Hai bà mẹ nữa đêm không ngủ được ngồi ngoài hành lang tâm sự, Chân Nguyên Bạch nhẹ nhàng vén rèm che giường ra, Thời Bất Phàm dựa đầu vào đầu giường quay qua nhìn cậu, cong moi cười: "Có lẽ tôi cũng phải nghỉ học một tuần rồi."

Chân Nguyên Bạch thả rèm ra, một phút sau bỗng kéo mạnh rèm ra, cậu mím môi nhìn vào mắt Thời Bất Phàm, nhìn hắn cười đến cong mắt, nói: "Cậu đúng là có bệnh mà."

"Cũng có sao đâu." Thời Bất Phàm nói: "Bị bệnh giống cậu thôi."

Chân Nguyên Bạch rúc trong chăn chỉ để lộ cái đầu, trong mắt đối diện với hắn một lúc, bỗng không nhịn được mà cong cong môi, cậu sờ sờ khuôn mặt của mình, khóe miệng càng cong hơn, cười thành tiếng.

Con ngươi Thời Bất Phàm lóe lên, cũng không nhịn được cười theo.

Hai người cứ như hai đứa ngốc cười một lúc, Thời Bất Phàm nói trước: "Đồ ngốc, mau đi ngủ đi."

"Cậu bắt đầu ngứa chưa?"

"Hơi hơi, nhưng vẫn chịu được." Thời Bất Phàm nhìn mấy cái nốt nhỏ của mình, nói: "Tôi còn phải truyền nước mất một tiếng nữa, cậu đi ngủ đi."

Chân Nguyên Bạch im lặng một lúc, nói: "Tôi không ngủ được, hay là tôi chơi game cho cậu xem nhé?"

Thời Bất Phàm nhướng mày, đưa tay ra nói: "Cậu lại đây nào, chúng ta chơi với nhau."

Chân Nguyên Bạch bò từ giường mình sang giường hắn, Thời Bất Phàm dùng tay đang không truyền nước ôm lấy cậu vào lòng, cằm tựa vào bả vai cậu nói: "Thế này này, đúng, tôi dùng tay này điều chỉnh góc nhìn, cậu dùng tay kia, bao giờ tôi bảo cậu bắn thì cậu bắn nha."

Lăng Huyên và Tần Anh về để xem Thời Bất Phàm truyền nước thế nào rồi thì vừa hay thấy một màn này, hai đứa nhỏ một người ngồi trước một người ngồi sau, một người dùng tay trái một người dùng tay phải, đang chơi game bắn súng. Lăng Huyên theo bản năng nhìn phản ứng của Tần Anh, đối phương dường như vẫn chưa phát hiện ra hai đứa nhỏ có bao nhiêu là ái muội, mặt còn vui mừng gật gật đầu, "Quan hệ của hai đứa nó tốt ghê."

Lăng Huyên cười nói: "Phàm Phàm rất thích Thông Minh mà."

"Thông Minh cũng thế đó." Tần Anh không ý thức được lời mình nói kinh thiên động địa đến mức nào: "Chắc Thời Bất Phàm là người bạn mà nó thích nhất từ nhỏ đến lớn đó."

Hai ngày đầu tiên sau khi bị thủy đậu thật sự rất ngứa, nếu không phải vẫn đang còn yêu đương với Chân Nguyên Bạch, có lẽ sẽ dùng hết sức để gãi rồi, Thời Bất Phàm cảm thấy đồng cảm với cậu. May là ở lại bệnh viện được truyền nước liên tục nên bệnh thủy đậu đến thì nhanh nhưng đi cũng nhanh. Buổi sáng Chân Nguyên Bạch vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương sờ sờ mặt mình, vui vẻ phát hiện mấy nốt đỏ trên mặt đều hết rồi, cậu kéo cửa chạy ra ngoài thì đập ngay vào người Thời Bất Phàm, đối phương nheo mắt lại, nói: "Có chuyện gì mà kích động thế?"

"Cậu nhìn xem này, tôi khỏi rồi."

"Ừm." Thời Bất Phàm sờ sờ mặt của mình, nói: "Hình như tôi cũng khỏi rồi."

Hắn lại nhìn Chân Nguyên Bạch, cố ý chặn cửa không cho cậu ra ngoài, nói: "Khỏi rồi mà cậu lại vui vẻ thế à?"

"Đương nhiên là vui rồi, vậy là tuần sau có thể đi học lại rồi!"

"Cậu khỏi rồi là chúng ta không được ở chung một phòng nữa đâu."

"Thế thì sao cơ?" Đôi mắt Chân Nguyên Bạch sáng ngời: "Chúng ta khỏe lại rồi! Đây là một việc may mắn mà."

Mặt Thời Bất Phàm đầy vẻ không vui: "Bệnh của tôi là bị cậu lây cho đó, sao cậu không có chút cảm giác tội lỗi nào thế hả?"

Chân Nguyên Bạch thu lại nụ cười: "Là cậu tự chịu thôi, sao giờ lại trách tôi thế hả?"

"Cậu định không chịu trách nhiệm đấy à?"

"Vậy cậu muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào cơ chứ?"

"Ví dụ như giao cho tôi ít... bài tập mà dành cho học sinh đại học ấy."

Tuy Chân Nguyên Bạch không hiểu gì, nhưng cậu lại có cảm giác hắn đang không có ý tốt: "Đợi đến ngày chúng ta xuất viện tôi bảo mẹ tôi mời cậu ăn cơm."

"Cho tôi tự chọn món à?"

"Được thôi, cậu muốn ăn cái gì cũng được, thời gian địa điểm cũng tùy cậu."

Thời Bất Phàm nheo mắt lại, khuôn mặt tuấn tú bỗng tiến lại gần, Chân Nguyên Bạch theo bản năng lùi lại một bước, nhìn vào hắn với khuôn mặt đang cười xấu xa nói: "Tôi muốn tối nay, ở căn phòng này... ăn cậu."

"..." Chân Nguyên Bạch dùng sức gạt bỏ tay hắn ra, đi qua hắn ra ngoài.

Ý muốn của Thời Bất Phàm lại không thể thực hiện được, bởi vì trưa hôm ấy, bắc sĩ bảo bọn họ không cần truyền nước nữa, nên cũng không cần chiếm diện tích nữa, bảo người lớn trong nhà bọc họ kín mít đem về nhà.

Tuy là do Thời Bất Phàm tự muốn chịu tội, nhưng nguyên nhân lây bệnh cũng từ Chân Nguyên Bạch mà ra, vậy nên Tần Anh cũng đồng ý để hai gia đình ăn một bữa với nhau để "an ủi" Thời Bất Phàm.

Sau khi Chân Nguyên Bạch trở lại trường học, chào đón cậu là Tống Mặc đang vô cùng vui vẻ, cậu ta ôm chặt Chân Nguyên Bạch, kéo tay cậu đi về phía lớp học nói: "Cậu đúng là người bạn tốt nhất trong cuộc đời tôi mà, tôi vốn đang sợ vào kỳ thi tháng này Thời Bất Phàm sẽ đuổi kịp tôi, không ngờ rằng... Cậu lại làm cậu ta lây bệnh! Cậu ta không đi học một tuần rồi, kiểu gì lần thi tháng này cũng không bằng tôi đâu!"

Chân Nguyên Bạch không biết nên đáp lại sự biết hơn này của cậu ta như thế nào, chỉ đành cười cười, trong lòng lại thấy buồn phiền.

Cậu cũng có phải cố tình lây bênh cho Thời Bất Phàm đâu.

Vừa vào lớp, có bạn học cười nói: "Lớp trưởng trốn học một tuần rồi không biết chừng hạng nhất lần này phải thay người rồi."

"Các cậu cảm thấy ai có thể lên vị trí hạng nhất khối lần này nào?"

"Ai được nữa, nếu không phải học bá bên lớp chọn hai thì là..." Ánh mắt bọn họ đồng lợt hướng về phía Tống Mặc, mặt Tống Mặc lập tức đỏ lên, nghiêm mặt nói: "Đừng có mà nói vớ vẩn nữa, hạng nhất chắc chắn vẫn là lớp trưởng thôi."

Tuy nói là nói như thế nhưng trong lòng cậu ấy lại không nghĩ như vậy, ai lại không muốn giành được hạng nhất khối chứ, rất là trâu bò đó. Nếu thật sự do Chân Nguyên Bạch bị bệnh mà cậu ấy giành được hạng nhất... Thì đợi này sống xứng đáng rồi!"

Tống Mặc học càng chăm chỉ hơn, cứ như thể cả đời này chỉ có một cơ hội có thể vượt qua Chân Nguyên Bạch, muốn nắm thật chắc lấy cơ hội này.

Đối với chuyện này Chân Nguyên Bạch lại chẳng có phản ứng gì, cậu vẫn học theo cách lúc trước, không nhanh cũng không chậm. Cậu cảm thấy dạo gần đây tâm lý của bản thân đã ổn định hơn rất nhiều, cậu sẽ không dùng việc học để chứng minh điều gì, chắc có lẽ là do cậu phát hiện trừ học tập ra bản thân vẫn còn có những yêu điểm khác... ví dụ như được Thời Bất Phàm thích, cho nên cậu hồng hề sợ bị người khác giành mất hạng nhất.

Lúc có thành tích, Quý Diễm Bình cầm tờ giấy điểm thi của lớp chọn một vào, biểu cảm rất nghiêm túc. Thời Bất Phàm chống tay nâng mặt nhìn chằm chằm Chân Nguyên Bạch, Tống Mặc thì dùng đôi mắt gấu trúc nín thở nhìn Quý Diễm Bình. Lần này chủ nhiệm lớp không đọc từ hạng kém nhất lên và phê bình những bạn học bị tụt hạng.

Ánh mắt cô nhìn một vòng quanh lớp, nói: "Có một tin tức khá sốc mà cô muốn nói cho cả lớp biết."

Cả lớp nín thở chờ đợi.

Quý Diễm Bình lấy phiếu điểm ra, nhìn một lúc lâu, khóe miệng không nhịn được run rẩy hai cái, dùng sức nói: "Lần này, lớp chúng ta có 3 bạn điểm tuyệt đối."

Sau một giây yên lặng, cả lớp lập tức ồ lên.

Lớp chọn quan tâm nhất là thành tích, bình thường trong lớp có một người được điểm tuyệt đối đã làm cả lớp đủ tự hào rồi, ai mà ngờ, lần này có đến tận 3 người được điểm tuyệt đối?

"Ba bạn học này lần lượt là,
người cũng ta quen thuộc nhất Chân Nguyên Bạch, còn có người mà chúng ta không thế tưởng tượng nổi, Thời Bất Phàm..." Cô cảm thán một tiếng, nói: "Còn có một người, gần đây đã học tập vô cùng chăm chỉ, một bạn học vô cùng ưu tú trong lớp ta từ trước đến nay... Tống Mặc!"

Cả lớp lập tức nhiệt liệt vỗ tay, Chân Nguyên Bạch vui vẻ vỗ tay đến mức bàn tay đỏ bừng, Tống Mặc lập tức ôm mặt, nước từ mắt chảy qua khẽ hở ngón tay.

Chân Nguyên Bạch vội lấy khăn giấy ra đưa cho cậu ta, nói: "Cậu giỏi quá đi."

Cô giáo Quý cũng đi đến an ủi cậu ấy, Tống Mặc không nhịn được mà kích động, mãi sau mới bình tĩnh ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười.

Thời Bất Phàm chống chằm như suy nghĩ gì đó.

Mắt Tống Mặc lặng lẽ nhìn về phái Chân Nguyên Bạch, bốn mắt hai người nhìn nhau, cậu ta dùng bài thi che mặt mình lại nói: "Cậu có biết vì sao mà tôi luôn muốn ngồi cùng cậu không?"

Chân Nguyên Bạch không hiểu.

"Bởi vì tôi không muốn luôn làm hạng hai, tôi muốn cùng đứng chung một chỗ với cậu." Biểu cảm của Tống Mặc hơi chua xót, lại hơi cảm khái: "Thật không ngờ rằng tháng này cậu vẫn có thể giữ nguyên thành tích, cậu đúng là... thiên tài mà."

Chân Nguyên Bạch cũng dùng bài thi che mặt, nhỏ giọng nói với cậu ta: "Bởi vì từ nhỏ tôi đã chỉ biết học tập, ngày ngày trừ ăn và ngủ thì thời gian còn lại đều cùng để học."

Tống Mặc không thể tin nổi mà nhìn cậu, cậu ta cảm thấy gần đây cậu ta đã khắc khổ lắm rồi mà giờ phút này mới phát hiện, từ lâu Chân Nguyên Bạch đã đem hai chứ "khắc khổ" trở thành thói quen rồi, cậu ta há miệng thở d.ốc nói: "Có lẽ, tháng sau tôi sẽ không chăm chỉ được như thế này đâu."

Tháng này cậu ta đã rất chăm chỉ, cứ như được tiêm máu gà vậy, chắc là do bị Thời Bất Phàm k.ích thích nên vậy, cũng có thể do Chân Nguyên Bạch bị bệnh mất một tuần nên trong đầu cậu ta mới thêm chút hy vọng, nhưng muốn được giống như Chân Nguyên Bạch tâm không vướng bận mà học tập thật sự là rất khó.

Kỷ luật đối với bản thân là chuyện rất khó, trên thế giới này mà ai cũng làm được, thì làm gì có "người nâng kiệu"*.

* Raw "抬轿" 的人了.

Đa số mọi người đều nhiệt huyết trong ba phút sau đó lại không thể kiên trì, đó cũng chính là nguyên nhân mà tại sao đa số mọi người đều thất bại.

"Không sao đâu." Chân Nguyên Bạch cong mắt nói: "Mỗi người đều có sở thích riêng của bản thâm, chẳng qua là tôi chỉ trùng hợp thích học tập thôi, còn cậu, cậu đã dùng một tháng để chứng minh bản thân làm được, như vậy là đủ rồi."

Tống Mặc gật gật đầu, đặt tay lên vai cậu, vừa định nói gì đó thì phía sau đột nhiên có một cái tay tiếng đến, bắt lấy cổ tay của cậu ta mà nắm. Tống Mặc bị đau đến nhăn nhíu mặt mày, nhìn Thời Bất Phàm âm trầm nói: "Tôi thấy cậu ngồi chỗ đó cũng đủ lâu rồi đó, có phải nên nhường cho tôi không đây?"

Tống Mặc bống dũng cảm: "Dựa vào đâu mà muốn tôi nhường cậu hả, lần này tôi cũng thi được hạng nhất."

"Nếu thành tích học tập chúng ta đều đứng hạng nhất rồi thì hay so khả năng vận động xem sao đi? Ai thắng thì được ngồi ở đó."

"..." Cậu nghĩ tôi là đồ ngốc à!

Trong cái trường này được mấy mống đánh lại cậu chứ!!!

Quý Diễm Bình quát: "Thời Bất Phàm, lịch sự với bạn học chút đi."

Chân Nguyên Bạch cũng đưa tay ra nắm lấy tay Thời Bất Phàm: "Cậu đừng có mà làm thế với cậu ấy, nhỡ bị thương thì làm sao."

Thời Bất Phàm buông tay, mắt đầy sát khí nói: "Tôi muốn ngồi chỗ của cậu."

"..." Vốn dĩ Tống Mặc luôn cảm thấy không muốn tách khỏi Chân Nguyên Bạch là do cậu ta luôn là hạng hai, có tâm lỹ ngưỡng mộ đối với Chân Nguyên Bạch, nhưng bây giờ cậu ta phát hiện bản thân đối với vị trí ngồi bên cạnh Chân Nguyên Bạch cũng không tiếc đến thế đâu, cậu ta cười một cái, thản nhiên nói: "Được, theo ý cậu đi."

Thời Bất Phàm người cao chân dài, lúc mang đồ của mình chuyển lên bản trên trông cực ngầu, hắn quay đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, cong môi với cậu, nói: "Giỏi lắm, lại được hạng nhất rồi."

Chân Nguyên Bạch thoáng mở to hai mắt, ánh mắt khác lạ nhìn Thời Bất Phàm bỗng nhiên trở thành bạn cùng bàn của mình, cậu đưa tay ra véo khuôn mặt của Thời Bất Phàm, nói: "Cậu cũng thực sự được hạng nhất à?"

"Đảm bảo không phải giả." Thời Bất Phàm cầm bài thi của mình đặt lên trước mặt cậu, đắc ý nói: "Điểm tối đa."

Điểm tối đa nghe đã có vẻ khó tin mà giờ phút này trong lớp chọn lại xuất hiện ba người được điểm tối đa. Chân Nguyên Bạch cầm bài thi của hắn lên lật qua lật lại, buồn bực nói: "Cậu thật sự không gian lận đó chứ?"

Tiến bộ nhanh thật đó.

"Có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi có thiên phú đó." Thời Bất Phàm đến gần cậu, nói: "Bởi vì tôi, thông minh, bất phàm."

Chân Nguyên Bạch cong cong đôi mắt mà cười lên, cậu đẩy mặt Thời Bất Phàm ra, nói: "Cậu lại khoe khoang đi."

Nói là nói như thế, nhưng Chân Nguyên Bạch biết rằng Thời Bất Phàm có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế mà từ đứng cuối khối lại nhảy vọt lên thành hạng nhất trừ việc hắn rất chăm chỉ ra còn có cả thiên phú bẩm sinh. Trong lòng cậu cảm thấy hơi ngưỡng mộ, bình thường Thời Bất Phàm cũng hay chơi game, thời gian đọc sách có khi còn không bằng một nửa của cậu, thế mà thành tích hai người vẫn như nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi ghen tị.

Thời Bất Phàm đột nhiên chọc vào mặt cậu, "Sao đấy? Ngưỡng mộ, ghen tị, hận à?"

Chân Nguyên Bạch né tay hắn ra, nói: "Không phải."

"Có phải giờ cậu rất muốn có con trai với tôi không?"

Lúc này bọn họ đang đi trên đường, Chân Nguyên Bạch sau khi nghe thấy thì lập tức đá một chân sang, chột dạ nhìn trái phải: "Cậu có thể nói chuyện bớt dọa người đi được không hả?"

"Câu đấy thì có gì dọa người chứ?" Thời Bất Phàm đưa tay kéo cậu lại gần, nói: "Con gái cũng được."

"Cậu giỏi thật đấy, cậu sinh được à?"

"Lấy gen của hai chúng ta rồi nhờ vào khoa học sinh chứ sao." Thời Bất Phàm nói: "Bây giờ đang thịnh hành sinh con ống nghiệm mà, tôi khuyên cậu này, nếu mà muốn có đời sau ưu tú như tôi á, thì tốt nhất nên có con cùng tôi, đó gọi là di truyền đó."

"Vậy nhỡ mà sinh ra một đứa... Không di truyền được gen tốt chỉ di truyền được gen xấu thì phải làm sao hả?"

Thời Bất Phàm cau mày: "Tôi có gen xấu à?"

"Có chứ." Chân Nguyên Bạch nói: "Cậu hút thuộc, uống rượu, đánh nhau, gây rối, lại còn có khuynh hướng bạo lực nữa."

"Đấy không phải gen xấu, đấy là thói hư tật xấu thôi, với cả, nếu cậu biết nghe lời thì tôi hung dữ với cậu làm gì?"

"Cậu mà cũng biết đấy gọi là thói hư tật xấu à?" Chân Nguyên Bạch đẩy cái người đang muốn nhân cơ hội hôn lên mặt mình ra, nói: "Sau này cậu phải nghe theo lời của tôi, tôi không cho cậu làm gì cậu không được làm cái đó."

"Vậy cậu phải cần cù chút đi, nộp nhiều bài tập cho tôi vào."

"Không." Chân Nguyên Bạch cố ý nói: "Sáu tháng nữa chúng ta lên lớp 12 rồi, đến lúc đấy sẽ chuyển sang tòa nhà có không khí học tập rất nghiêm túc kia vậy nên cậu đừng có mấy ý nghĩ linh tinh đó nữa."

Thời Bất Phàm ôm lấy bả vai cậu, nói: "Nếu cậu không nộp bài tập cho tôi thì đến lúc thi đại học tôi sẽ nộp giấy trắng đó."

"Cậu..." Chân Nguyên Bạch véo mạnh mũi hắn, Thời Bất Phàm còn chẳng thèm nhăn mặt, tiếp tục khiêu khích nói: "Tôi không chỉ muốn nộp giấy trắng thôi đâu, tôi còn định trong lúc thi đại học đánh người ta, làm cho tất cả mọi người đều thi không được tốt."

"Cậu dám làm loạn trong lúc thi đại học à, định vào Trại cải tạo thanh thiếu niên đấy à!"

Thời Bất Phàm rất hài lòng với việc cậu rất lo lắng cho mình, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp dịu dàng: "Vậy nên bình thường cậu phải thương tôi nhiều vào, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu ngay thôi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện