Khang Kiều phấn khích đến mức run rẩy.
Rõ là hắn dẫn Lý Tùng Nhất đến studio chụp ảnh tạo hình.
Giờ thì hay rồi, Lý Tùng Nhất phải đỡ hắn ra ngoài.
"Anh như này còn bảo kê tôi nổi không?" Lý Tùng Nhất khịa Khang Kiều.
Khang Kiều tỏ vẻ mình không nổi.
Hắn nhìn cánh cửa studio, trong thoáng chốc như thể nhìn thấy một đại lộ thênh thang vô bờ bến.
Nó được dát bằng vàng và nạm bằng kim cương.
Nó, chính là ánh sáng của đồng tiền.
Trong studio, Tưởng Nghiêu đang xem những thành quả đầu tiên của buổi chụp ảnh hôm nay.
Hắn gật nhẹ đầu ra điều hài lòng lắm, hậu kỳ chỉnh sửa đôi chút thì phỏng chừng đây lại là một ví dụ điển hình khiến fans cứng la hét, còn thu hút thêm một làn sóng người qua đường.
Sau này, mỗi khi cư dân mạng bàn tán xôn xao về những tạo hình cổ trang hút mắt, họ nhất định "tế" bức ảnh này trên mọi mặt trận.
Lưu Hướng Đông cũng gật đầu khen ngợi: "Tưởng Nghiêu, cậu nắm bắt vai diễn tốt hơn nhiều đó.
Ánh mắt hôm nay của cậu có sức hút cực."
Tưởng Nghiêu nở nụ cười khiêm tốn: "Làm người luôn phải có chí tiến thủ.
Chứ không tôi sống vô ích rồi."
Lưu Hướng Đông cười bảo: "Nữ chính Châu Nghệ có nhiều kiểu tạo hình lắm.
Mấy ngày trước tôi đã cho thử hết một lượt, cuối cùng đặt may vài bộ.
Hai người đứng chung khung hình bảo đảm bắt mắt, khán giả nhất định hét ầm trời.
Nói thật nha, tôi cũng hóng lắm."
Tưởng Nghiêu cười: "Nam phụ Lý Tùng Nhất cũng đẹp không kém, tạo hình cổ trang hẳn là không tệ.
Đạo diễn à, phim của anh là đi theo con đường dựa vào nhan sắc xưng hùng xưng bá đấy."
Lưu Hướng Đông cười lớn: "Lý Tùng Nhất trong tạo hình cổ trang đẹp hay không còn phải thấy tận mắt đã.
Tôi chỉ mong cảm giác hiện đại của cậu ấy không lộ liễu đến mức chặn hết hơi thở cổ trang thôi."
Chợt, cửa phòng thu mở ra.
Một chàng trai khoác trường bào* trắng tinh làm bằng tơ lụa sang quý chầm chậm bước vào.
Theo bước chân của người nọ, tà áo nhẹ bay trong gió.
Thân như cây sen biếc, mặt tựa đóa hồng liên*.
[1] Trường bào (长袍): là trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc.
Ở đây, tác giả nói đến "Hán phục" nên mình giới thiệu "Trường bào thời Hán": May trên bao gồm "y" có ve áo lỏng lẻo và đang mở; hạ may bao gồm các váy được gọi là "thường"; vòng cổ thường chéo nhau từ trái qua phải; tay áo dài và lỏng lẻo; nút ít sử dụng và che giấu bên trong quần áo; phụ kiện là thắt lưng vừa vặn buộc quanh eo.
[2] Hồng liên: Là một tên gọi khác của hoa sen.
Nhưng đối với những người "chơi sen" thì họ hay dùng từ "hồng liên" để chỉ những đóa sen hồng rực hơn những bông khác.
Mọi người không khỏi nín thở, sau đó toàn bộ ánh mắt đều dừng ở trên khuôn mặt hệt như tranh vẽ.
Lý Tùng Nhất cười mỉm: "Xin chào mọi người."
Khuôn mặt sống động như thật, những đường nét thanh tú bằng xương bằng thịt; cơ bắp thả lỏng tự nhiên; nụ cười dịu dàng mà không hề mỹ lệ.
Tất cả đều toát lên sự thanh thoát mang đậm hương vị cổ xưa.
Lưu Hướng Đông đứng bật dậy với ánh mắt sáng ngời.
Anh biết, rằng khuôn mặt của Lý Tùng Nhất trong ống kính còn đẹp hơn thế.
Tưởng Nghiêu thoáng mất bình tĩnh, hai chữ "kinh ngạc" hiện rõ trên mặt.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình.
Hắn đè nén sự khó chịu trong lòng, miễn cưỡng mỉm cười nhưng lại trông có vẻ mất tự nhiên.
May thay, bây giờ không ai chú ý đến hắn.
Ngoại trừ Thi Tiểu Sơn – người đại diện vừa quay đầu nhìn biểu cảm của nghệ sĩ nhà mình ngay khi trông thấy dáng vẻ của Lý Tùng Nhất.
Lý Tùng Nhất đi tới, nhìn thấy Tưởng Nghiêu cũng khó tránh khỏi bất ngờ.
Quả nhiên người này trong tạo hình cổ trang đẹp hơn nhiều so với phong cách hiện đại —— Lông mày lưỡi kiếm, mắt sáng như sao, phong lưu phóng khoáng.
Nếu Tưởng Nghiêu xuất hiện ở thời cổ đại thì tuyệt đối được xếp vào hàng ngũ mỹ nam, nghiễm nhiên chỉ xét về mặt ngoại hình bởi khí chất vẫn còn thiếu.
Lưu Hướng Đông hứng khởi, vội kêu Lý Tùng Nhất đứng trước màn xanh.
Anh nghiêng người nhìn máy quay, đôi mắt ánh lên sự tán thưởng.
Hầu như Lý Tùng Nhất không cần bất kỳ màn tạo dáng khoa trương nào cả, cũng không cần phải phối hợp với đạo cụ.
Chỉ cần cậu đứng trước màn xanh, vậy đó chính là một Giang Tầm Dương tiêu sái bước ra từ trong kịch bản.
Nhiếp ảnh gia ấn màn trập.
Đây là lần đầu tiên anh thấy chụp ảnh là một công việc dễ dàng, chụp bừa một tấm mà đã đẹp như qua chỉnh sửa.
Lý Tùng Nhất còn vài tạo hình cần thử trong hôm nay.
Lần này Lưu Hướng Đông muốn đích thân xem Lý Tùng Nhất hóa trang.
Nghĩ đoạn, Tưởng Nghiêu cũng đi theo.
Lý Tùng Nhất khoác phục trang tối màu, chủ yếu là tông đen xám.
Hơi thở tươi sáng và rạng rỡ đã hoàn toàn biến mất, lối trang điểm cũng theo phong cách tà ma và u ám.
Lý Tùng Nhất liếc nhìn chuyên viên trang điểm đang kẻ mắt cho mình.
Anh makeup đè hết lớp này tới lớp khác, dường như đang có ý định kéo khóe mắt của cậu xếch ngược lên trời.
Cậu vội ngăn lại: "Đủ rồi, đủ rồi.
Anh còn vẽ nữa là biến đôi mắt to của tôi thành mắt hí mất."
Chuyên viên trang điểm giải thích cặn kẽ: "Đôi mắt của cậu trong veo à, dáng mắt thiên về chính trực và dịu dàng.
Nói chung là giống phe chính đạo.
Nếu không kẻ eyeliner dày thì khó làm nổi bật khí chất tà ma ngoại đạo.
Cách makeup của tôi dựa trên dáng mặt của cậu, không làm lu mờ vẻ đẹp sẵn có mà còn sát với khí chất nhân vật."
"Tôi diễn được.
Anh make up sương sương thôi, chứ thế này tôi còn khiếp nữa đó." Lý Tùng Nhất nói.
Chuyên viên trang điểm không còn cách nào khác đành nhờ đến sự giúp đỡ của đạo diễn Lưu Hướng Đông.
Lưu Hướng Đông nghĩ rằng Lý Tùng Nhất lo lắng về những lời nhận xét trên mạng kiểu như "biến chất toàn dựa vào hóa trang", bèn nói: "Tùng Nhất, vai diễn của cậu ở giai đoạn sau tương đối đi ngược với thiết lập ban đầu.
Thực ra Giang Tầm Dương không có biến chất.
Thân vào tà đạo, nhưng linh hồn của cậu ấy vĩnh viễn thuộc về chính đạo.
Tầm Dương có ý thức trách nhiệm rất cao.
Cậu ấy tự trách mình vì tu tà đạo, nhưng cũng không hối hận khi dùng cấm thuật bảo vệ Tẩm Nguyệt.
Đồng thời, luyện tà pháp chắc chắn ảnh hưởng đến tâm tính của Tầm Dương.
Nó khiến cậu ấy căm giận với vận mệnh của mình, khiến cậu ấy trở nên thất thường.
Đây là tính mâu thuẫn của nhân vật, cậu hiểu ý tôi không?"
"Tôi hiểu." Lý Tùng Nhất gật đầu.
Lưu Hướng Đông nói: "Giang Tầm Dương là một nhân vật có nội tâm giằng xé, hơi khó thể hiện.
Thế nên tôi đã yêu cầu make up cho cậu kỹ hơn.
Khí chất tà ma và tâm trạng thất thường của nhân vật có thể gánh giúp cậu một phần thông qua hóa trang.
Từ đó, cậu chỉ cần nhấn trọng tâm vào ý thức trách nhiệm và nỗi đau khổ của Tầm Dương."
Lưu Hướng Đông đương nhiên hy vọng diễn viên có thể thể hiện những gì anh muốn mà không ỷ vào hóa trang, song điều đó khó lắm.
Dẫu anh nghiêm khắc đến mấy cũng không thể đòi hỏi một nam phụ có kỹ năng diễn xuất của ảnh đế.
Lý Tùng Nhất ưu tư nói: "Tôi nghĩ mình không cần dựa vào hóa trang gánh thay."
Lưu Hướng Đông thoáng cứng họng.
Bấy giờ, anh mới hiểu sâu sắc cảm giác bất lực của Khang Kiều.
Lý Tùng Nhất thưa: "Hay để tôi diễn thử mà không makeup đậm, được không? Nếu diễn không ra, tôi ngồi yên cho ảnh make up tiếp."
"Rồi, OK." Lưu Hướng Đông phải thích Lý Tùng Nhất lắm mới đồng ý yêu cầu này, chứ sức mấy mà anh nhân nhượng với diễn viên chứ.
Lý Tùng Nhất thở phào, vội vàng rửa sạch lớp trang điểm dày cộm trên mặt.
Sau đó cậu nhắm mắt, bắt đầu ấp ủ cảm xúc.
Sự phức tạp của Giang Tầm Dương chẳng phải chỉ là "Không có lỗi với người đời, nhưng có hận với trời cao" thôi sao?
Dẫu Giang Tầm Dương thông minh tài giỏi, song thân phận một người bình thường đã nói lên số phận bi thảm của hắn.
Hắn muốn bảo vệ Giang Tẩm Nguyệt, nhưng thế giới của cô chẳng có chỗ trống cho hắn.
Không ai thương tiếc thay hắn, chỉ có mỗi tạo hóa trêu ngươi tiếc hận thay hắn mà thôi.
Ở kiếp trước, Lý Tùng Nhất suốt đời sống trong cảm xúc như thế.
Từ một hoàng tử trở thành con tin nơi địch quốc, cậu đã rũ bỏ toàn bộ tôn nghiêm cốt sống chui sống lủi từng ngày.
Cậu biết Bát Vương gia không phải là một vị vua anh minh.
Nhưng