Chu Lê và Chu Lộ Văn sóng vai đứng ở cửa ra cầu thang, giống như học sinh tiểu học bị phạt vậy.
Chu Lộ Bác đứng đối diện nhìn bọn họ, vẻ mặc cực kỳ lãnh đạm: "Nửa đêm không nói một tiếng đã lái xe đi mất, một đứa trộm chìa khóa một đứa lái xe không giấy phép, giỏi, giỏi lắm."
Tuy rằng tối qua có người loáng thoáng nghe được tiếng xe nhưng đều nghĩ cha Chu hay Chu Lộ Bác có việc đột xuất, không ai ngờ được lại là hai đứa nhỏ.
Làm sáng nay cả nhà xuống ăn sáng không thấy người đâu, hỏi ra thì mới biết tin tối qua có xe chạy ra, phút chốc trong nhà nháo nhào cả lên, gọi điện tìm mới biết được hai đứa đang trong bệnh viện.
Hai đứa nhỏ rất giỏi yên lặng đứng đó, im ắng như gà.
Có đứa trẻ đùa nghịch cười hì hì chạy lên, đột ngột đối diện với ánh mắt của Chu Lộ Bác, bị khí lạnh trên người anh hù cho run rẩy, quay đầu chạy trở xuống.
Tầm mắt Chu Lộ Bác lần nữa dừng lại trên người bọn họ, lạnh lùng nói: "Điện thoại để trưng cho vui à, báo cảnh sát khó lắm à? Ngày thường coi phim nhiều quá nên muốn làm anh hùng xe bay à? Đợi anh về kêu người làm hai cái huy chương rồi trao cho mỗi đứa một cái nhé, thích bằng vàng hay bằng bạc nào?"
Chu Lê: "..."
Chu Lộ Văn: "..."
Hiếm khi thấy Chu Lê mang vẻ mặt ảm đảm như hiện tại.
Tối qua cậu quả là bị ấm đầu, hơn nữa còn không thể khẳng định suy đoán của bản thân có đúng không, mới quên mất chuyện đi báo cảnh sát, nửa đường Chu Lộ Văn có nhớ tới nhưng lúc đó hai người cũng sắp tới nơi rồi, liền không gọi nữa.
Cũng may là không gọi, nhìn cái tính sĩ diện kia của Tiền Đa Thụ, một khi chuyện này bị làm to ra cho mọi người đều biết, sau này e rằng ông ta sẽ không dám ngẩng đầu nhìn ai nữa mất, nhưng mà lần đầu tiên cậu nhận ra tính cách anh trai mình ngoài lãnh đạm ít lời ra thì còn độc miệng như vậy đó.
Chu Lộ Bác nói: "Rồi không định nói gì hết à?"
Chu Lê thức thời nói: "Em sai rồi."
Chu Lộ Văn cũng nói theo ngay: "Đừng trách cậu ấy, là do em khẩn trương quá nên quên mất chuyện báo cảnh sát."
Hai mắt Chu Lộ Bác nhìn chằm chằm bọn cậu, thấy răn dạy bao nhiêu đó cũng đủ rồi, nói: "Chỉ một lần này thôi, không được có lần sau."
Cả hai như được giải thoát, ba chân bốn cẳng chạy khỏi "phòng thẩm vấn."
Lúc này Tiền Đa Thụ đã tỉnh lại.
Hai người Chu Lê vừa tới cửa phòng bệnh đã nghe được tiếng cha Chu vọng ra, mang theo lửa giận âm ỉ: "...!Ông không biết nghĩ cho hai đứa nhỏ à, người biết chuyện thì hiểu được do ông mất việc, chứ ai không biết còn nghĩ rằng do hai đứa nhỏ không muốn ở với ông nên mới ép chết ông đấy! Ông vui lắm à, có nghĩ tới sau này tụi nó phải sống thế nào chưa?"
Hai người dừng bước, không gõ cửa nữa.
Cha Chu chỉ vào người trên giường, giận tới run run tay.
Đáng giận, lần đầu tiên ông gặp được một người đàn ông khiến người ta giận sôi như vậy.
Quả thật ông không thể nào nếm thử cảm giác của Tiền Đa Thụ, là người đứng xem thì ắt hẳn không thể hiểu rõ được, nhưng dù gì cũng là người làm cha, cho dù có mất việc thì ít ra cũng nên nghĩ cho con mình một chút, chứ không phải buông tay bỏ mặc như vậy.
Nhưng dù mắng chửi sao đi nữa, ông cũng không thể nói lời quá chói tai, sợ lại khiến người kia kích động hơn.
Vậy nên ông chỉ có thể đi tới đi lui hai vòng, ép bản thân nuốt hết lửa giận vào trong, xụ mặt ngồi trên ghế hít thở.
Hai mắt Tiền Đa Thụ đỏ bừng, im lặng mà nhìn trần nhà, không hé răng nửa lời.
Chu Lê đứng ngoài nghe xong toàn bộ, đưa tay gõ gõ cửa rồi bước vào nhìn cha Chu: "Con muốn nói chuyện với ông ấy."
Cha Chu gật đầu, vỗ vỗ vai cậu an ủi sau đó thở dài bước ra ngoài.
Chu Lê kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Tiền Đa Thụ, ông liếc mắt nhìn qua rồi vội dời đi, có vẻ không dám đối mặt với cậu.
Chu Lê không lên tiếng, cứ ngồi như vậy.
Phòng bệnh nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng, hai người thi xem ai kiên nhẫn hơn, như thể muốn ngồi tới khi trời đất lụi tàn, mơ hồ cảm thấy như đang giằng co với nhau.
Qua chừng nửa ngày, Tiền Đa Thụ mới chủ động lên tiếng trước.
Nói tới cũng lạ, nhân cách thứ hai này rõ ràng không có tình thân với ông, bọn họ chỉ vừa mới quen biết nhau không lâu, nhưng có thể là vì đứa nhỏ này quá điềm tĩnh, cũng có thể là vì nó hiểu rõ tình trạng hiện tại của ông, nên trước mặt nó ông lại có cảm giác tin tưởng, vài lời có thể tự nhiên mà nói ra được.
Ông nói: "Cha...!hôm qua cha không nhịn được đã nổi giận ở công ty."
Chu Lê nói: "Vì sao?"
Tiền Đa Thụ qua loa nói: "Vì mấy chuyện liên quan tới nhân sự."
Chu Lê à một tiếng, đã hiểu rõ mọi chuyện.
Có thể hôm qua bộ phận nhân sự gọi ông tới muốn cho thôi việc, khiến ông bị kích động.
Giọng Tiền Đa Thụ khàn khàn: "Cha đập phá văn phòng, cha cảm thấy bọn họ đều...!đều thấy cha không bình thường."
Chu Lê nói: "Người nghĩ nhiều rồi."
Tiền Đa Thụ lắc đầu: "Cha thấy chắc chắn bọn họ đã biết."
Ông nhìn Chu Lê, "Con đã tìm lại được cha mẹ ruột rồi, Tiểu Văn cũng có bọn họ chăm sóc, không cần tới cha nữa, cha còn sống chỉ có thể trở thành gánh nặng cho hai đứa," nói xong ông quay đầu đi, không thể kìm được sự nghẹn ngào, "Cha không muốn sau này hai đứa bị người ta nói có người cha bị bệnh tâm thần."
"Nên ông nghĩ chỉ cần nói tiếng xin lỗi là hết trách nhiệm?" Chu Lê gật đầu, "Cũng đúng, nhưng ông thấy nó trọn vẹn chưa? Hôm qua ông gọi tên Lập Nghiệp, nhưng tôi đâu phải cậu ta? Ông một câu cũng không nói với cậu ta, chờ tới lúc cậu ta ra biết ông chết rồi, ngoài càng hận ông hơn thì cậu ấy còn có lựa chọn nào khác đây?"
Tiền Đa Thụ đưa tay lên bụm mặt, cuối cùng òa khóc thành tiếng.
(Người có lương tâm ai lại đi đọc truyện ở trang r.e.u.p)
Chu Lê nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Đời trước cậu đã ở trong bệnh viện đủ rồi, cậu không tài nào thích chỗ này nổi, đặc biệt là cùng người vừa thoát chết.
Cậu nhẹ giọng: "Ông cũng biết tình trạng của hai nhân cách mà, nhân cách thứ hai có khi chỉ xuất hiện một hai lần, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa chứ?"
Tiền Đa Thụ lập tức ngẩn ra, giương mắt nhìn cậu.
Chu Lê nói: "Chỉ mắc bệnh thôi mà, cũng đâu phải bệnh nan y, ít ra ông vẫn còn tương lai phía trước, tôi ngay cả tương lai cũng không có mà còn chưa muốn chết đây, ông gấp cái gì?"
Cậu nhìn Tiền Đa Thụ, thuận miệng nói một câu canh gà cho tâm hồn, "Có câu nói này rất hay, sự đau khổ của hiện tại không đáng kể tí nào, chờ tới lúc bạn sống thêm vài cái mười năm nữa, bạn sẽ nhận ra sau này còn khổ hơn."
Tiền Đa Thụ: "..."
Chu Lê chợt ngẫm lại, nhận ra mình vừa đút canh gà độc, trầm mặc.
Hai người nhìn nhau mấy lần, Tiền Đa Thụ phì một cái, hơi giống một tiếng cười ngắn.
Chu Lê nói: "Dù sao lần này là tôi cứu ông, ông tự suy nghĩ