Giờ phút này Chu Lê thấy mình đã tìm được nguyên nhân xuyên sách rồi, nhưng khi chăm chú nhìn kỹ lại cậu mới nhận ra không phải.
Đây không phải miếng ngọc kia, vì chữ được khắc bên trên không giống nhau.
Tuy rằng thời gian bé trai kia chôn ngọc trước mộ cậu không lâu, nhưng vì không đọc được chữ trên đó nên cậu còn cố ý ghé sát vào nhìn mấy lần, tới giờ vẫn nhớ rõ được hình dạng cụ thể, tuyệt đối không phải chữ bên trên miếng ngọc đang trong tay này.
Nhưng chuyện này vẫn rất thần kỳ.
Cậu biết thế giới này vốn là một quyển tiểu thuyết, nên điện thoại, siêu xe, quần áo và các nhãn hàng đều không khác nhiều so với chỗ cậu, ngay cả như vậy thì tự dưng lại có một miếng ngọc giống nhau vẫn làm cậu thấy kỳ lạ.
Hơn nữa nguyên tác còn không hề nói gì về miếng ngọc này.
Hôm sau, sau khi chiến thắng trò chơi, Tống Oanh Thời nhận được phần thưởng, cũng là một bức tranh chữ, nhưng mà cả nhà họ Tống không xem ra gì, nghĩ là bên trò chơi tặng cho có lệ thôi.
Cậu từng đoán đây có thể là đồ thật, nhưng khi đó còn chưa nói tới Vệ lão gia tử và đống đồ cổ, cậu không thể chứng minh, chỉ dựa vào trực giác suy đoán đây là tình tiết vả mặt của cốt truyện.
Mà bên Quý Thiếu Yến cũng nhận được tranh chữ, nam nữ chính đều như vậy thì những người khác cũng sẽ không có gì đặc sắc hơn.
Huống hồ vừa rồi người mang đồ tới tặng cũng có nói, đây là phần thưởng Vệ lão gia tử thưởng thêm cho cậu.
Vừa đúng lúc sau khi cậu chết gặp được miếng ngọc cánh hoa, lại vừa đúng lúc cậu tới nơi này đưa cho cậu, mặc dù không phải cùng một miếng vẫn khiến người ta không khỏi chú ý, là trùng hợp hay là có nguyên nhân gì khác?
Chu Lộ Văn thấy cậu cầm miếng ngọc lật trái ngó phải, hỏi: "Có gì sao?"
Chu Lê nói: "Thật sự quá tinh xảo."
Cậu sờ sờ chữ phía trên, "Có cách nào tra được miếng ngọc này do ai làm ra không nhỉ?"
Chu Lộ Văn nói: "Chuyện này cậu phải hỏi ông Vệ rồi."
Chu Lê nói: "Có cách nào để tôi gặp ông ấy không?"
Chu Lộ Văn nghĩ một lát: "Trực tiếp đi gặp thì không được, tính tình ông ấy kỳ quái, nếu cậu nói nhận đồ muốn tới cảm ơn thì khẳng định ông ấy sẽ không gặp.
Dạo chợ đồ cổ có thể tình cờ gặp, ông ấy là người sưu tầm đồ cổ nên thích tới mấy chỗ đó, nhưng phải đợi bên kia có hàng mới thì may ra.
Còn lại chính là tới hội đấu giá, ông ấy nhất định sẽ đi."
Chu Lê nói: "Vậy gần đây có hội đấu giá không?"
Chu Lộ Văn nói: "Mấy hôm nay cũng không nghe được tin về chuyện này."
"Đang nói về lão gia tử của Vệ gia à?"
Chu Lộ Bác đang định tới công ty, lúc đi ngang qua nghe loáng thoáng được vài câu, nhàn nhạt nói, "Tháng sau cháu trai lớn nhà ông ấy đính hôn, mấy ngày nữa sẽ đưa thiệp mời tới từng nhà, đến lúc đó hai đứa có thể gặp ông ấy."
Tiểu bối có vòng giao thiệp của tiểu bối, thì những người tuổi như Chu Lộ Bác cũng có vòng giao thiệp của mình, tin này chắc chắc chính xác.
Nhưng mà tháng sau cậu còn trên đời hay không thì không nói trước được, không chừng đã biến mất rồi...!Nghĩ tới đây Chu Lê cũng không hào hứng nữa, nhìn theo Chu Lộ Bác và cha Chu rời đi, đưa tranh chữ cho bà Chu.
Bà Chu cũng được xem là một nửa người trong nghề, nhìn qua liền biết quả nhiên là bút tích thật, cái của Tiểu Văn hơn một trăm vạn, còn của Tiểu Lê ước chừng phải tới ba bốn trăm vạn.
Gấp mười lần suy đoán của Chu Lê, cậu có hơi không biết phải nói gì.
Suy nghĩ của ông cụ kia thật khó hiểu, vì chơi một cái game mobile nhỏ mà ném một hai ngàn vạn ra ngoài, được gì chứ? Chỉ đơn giản để mua vui sao?
Bà Chu cũng không hiểu nổi mà lắc đầu, cất hai bức tranh chữ, lại muốn dẫn con trai đi mua quần áo.
Chu Lê sợ chuyện này nhất.
Trước kia cậu cùng đi mua đồ với mấy người phụ nữ trong nhà tới ám ảnh, nói: "Ở nhà không phải có quần áo rồi sao?"
Bà Chu nói: "Đó đều do chúng ta gấp gáp chọn đại, hiện giờ đi mua ít đồ con thích."
Chu Lê: "Không cần đâu, con rất thích mấy cái đó."
Bà Chu: "Vậy chúng ta đi xem mẫu mới nhé."
Chu Lê không muốn đi, cậu thấy có thể đặt trên web của hãng rồi kêu người ta giao tới cửa là được.
Bà Chu lại khuyên hai câu, sau đó mới nhận ra cậu có thể là sợ phải đi dạo phố, nhất thời không biết nên khóc hay cười, đành mở web lên để cậu chọn.
Chu Lê thở phào một hơi, nhanh gọn lẹ chọn xong, cầm cái hộp nhỏ về phòng ngủ.
Game mobile đã đánh xong, thủ tục chuyển trường còn đang làm, kế đến chỉ còn chờ khai giảng nữa thôi.
Cậu rảnh rỗi không có gì làm, cuối cùng vẫn không nhịn được đi tìm hiểu về miếng ngọc, kết quả lên mạng tìm một vòng ngọc bội cổ hình cánh hoa lại không nhìn thấy cái nào giống với của mình.
Cậu xóa đi hai từ "cổ đại" rồi tìm tiếp, vẫn không có kết quả như cũ, đành phải thôi.
Bỗng dưng Wechat vang lên một tiếng, cậu đưa tay ấn mở, thấy là Lương Cảnh Tu.
Lúc trước khi tạo nhóm chat, bọn họ cũng thêm bạn nhau, hiện giờ Lương Cảnh Tu tìm cậu vì muốn mời cậu vào một nhóm chat khác.
Cậu vừa thấy đã biết chính là nhóm chat trong vòng của bọn họ, ấn chấp nhận.
Đúng lúc này Chu Lộ Văn gõ cửa đi vào, định nói chuyện trong nhóm với cậu: "Mọi người muốn cùng nhau ăn bữa cơm, đi chứ?"
Chu Lê nói: "Sẽ không ai thù dai muốn solo người thật với tôi chứ?"
Chu Lộ Văn cười nói: "Không đâu."
Chu Lê yên tâm: "Vậy thì đi."
Bữa tiệc hẹn giữa trưa, toàn bộ hành trình do Trịnh tam thiếu sắp xếp.
Lần này y vậy mà có thể đè ép Cảnh thiếu và Nhan thiếu thành công qua cửa, mọi người đều cảm thấy y nên đãi một chầu.
Trịnh tam thiếu rất thoải mái, lập tức đồng ý, bao một phòng lớn ở nhà hàng bọn họ thường tụ tập.
Chờ Chu Lê tới, y liền chủ động móc ra một cái điện thoại bằng chocolate, đi tới trước mặt cậu.
Trịnh Tam nói: "Đã đặt cược thì phải chịu thua, ăn điện thoại."
Chu Lê cười: "Được, ăn đi."
Trịnh Tam thấy cậu hoàn toàn không có ý phản đối hay bất mãn gì, cực kỳ nể mặt, tức thì thấy cậu vừa mắt.
Tên khốn này tuy có hơi thiếu đánh nhưng lại không phải cái loại con cưng trò giỏi như Chu nhị, chỉ cần không phải con hàng như Chu nhị thì bọn họ chính là bạn bè!
Vì vậy y trước mặt mọi người gặm hết một cái điện thoại, nghe Chu Lê nói chuyện này tính là xong liền giành chuyện của Chu nhị, quàng vai Chu Lê chủ động giới thiệu cậu với mấy người trong phòng.
Hôm nay tới gần 10 người, Cảnh thiếu, Nhan thiếu, Lưu Tiểu Duy, Đường Tâm Điềm,...!Cơ bản đều là những người thường xuyên trôi nổi trên kênh chat.
Chu Lê chú ý nhìn Nhan Vân Huy.
Là bạn nối khố với nam chính, đảm nhiệm trí tuệ, khiêm khiêm quân tử, lại mắc bệnh tim bẩm sinh, vẻ ngoài Nhan Vân Huy đương nhiên không kém, hơn nữa giống như trong nguyên tác viết, dưới mắt trái Nhan Vân Huy có một nốt ruồi lệ.
Cậu dường như cảm nhận được sự thỏa mãn của fan 2D khi gặp được idol, tươi cười tự nhiên chào hỏi hết một vòng, kéo ghế dựa bên cạnh ngồi xuống.
Tình cách cậu vốn thân thiện tự nhiên, lại thêm mấy ngày này đều nói chuyện phiếm cùng nhau, nhanh chóng hòa nhập, không chút ngại ngùng xa cách nào.
Nhóm nhị đại yên lặng quan sát một lát, thấy cũng không giống với tin đồn trên mạng chút nào, thầm nhủ bản thân sau này ít tin mấy thứ trên mạng đi.
Lưu Tiểu Duy nói: "Cậu thật sự là giáo bá sao?"
Chu Lê: "Thật đó."
Cậu kiên nhẫn giải thích với bọn họ, "Giáo bá như tôi không phải cái loại tàn nhẫn không hiểu đạo lý như mấy đứa khác, tôi chính là người có nghĩa khí với anh em, có mặt mũi đẹp lại nổi tiếng, còn rất có nguyên tắc, không đánh nhau lung tung, là giáo bá thuộc phái thần tượng á, hiểu không?"
Lương Cảnh Tu: "..."
Chu Lộ Văn: "..."
Nhóm nhị đại không biết được sự thật, đồng loạt khinh bỉ cậu, nhưng khinh bỉ xong lại thấy rất chi là hợp lý, nhao nhao mời cậu uống rượu.
Trên đầu Chu Lê có vết thương, tỏ ý chỉ có thể uống một ly thôi.
Mọi người dĩ nhiên không làm khó, uống xong lại nhanh chóng đổi đề tài khác, hỏi tới chuyện mà ai cũng rất muốn biết.
"Tình hình của Quý thiếu rốt cuộc ra sao?" Trịnh Tam nhìn hai người Lương Nhan, "Cậu ta đã có thể chơi game rồi, sao hôm nay lại không tới?"
Lương Cảnh Tu không thể nói ra chuyện bạn nối khố đang bị nhốt được, cười nói: "Cổ chân cậu ta bị thương, đi lại đều phải ngồi xe lăn nên không tiện lắm."
Trịnh Tam rất nghi ngờ: "Có gì không tiện chứ, để người khác đẩy là được, đâu cần cậu ấy tự mình ra tay đâu."
"Có khi không muốn làm phiền người khác ấy, từ trước tới giờ cậu ta rất biết quan tâm mà", Lương Cảnh Tu cười tủm tỉm vẽ đường, "Nếu không cậu cứ gọi video cho cậu ta hỏi thử xem, hỏi cậu ấy chiều nay muốn tới đây chơi với chúng ta không."
Trịnh Tam thấy cũng được.
Nhưng hiện giờ đang ăn cơm, y định ăn xong lại hỏi.
Cả đám vô cùng huyên náo ăn cơm xong, bắt đầu đi tăng 2.
Trịnh Tam thật sự đi gọi điện, cũng không biết Quý Thiếu Yến nói cái gì, sau khi trở lại không thấy y có tí bất mãn nào, tiếp tục dẫn bọn họ đi tới hội sở, định cùng nhau karaoke, chơi trò chơi.
Chu Lê nghe cả đám thay phiên nhau gào rú nửa ngày trên bục, tất cả tiếc nuối kéo tới.
Thế giới khác, nên nhiều thứ cũng không thể như nhau được.
Làm một hoàng từ karaoke kiêm bá chủ micro, chuyện đau khổ nhất là gì? Đáp án chính là đi karaoke lại không tìm được bài tủ của mình.
Trống vắng quá chừng.
Chu thiếu gia thất thểu rời xa sân khấu, rót một ly nước trái cây cho mình.
Buổi ăn chơi hôm nay tuy nói là do Trịnh Tam làm chủ xị, nhưng thật ra nhân vật chính là Chu Lê, bởi vì mọi người đều muốn thấy nhị thiếu thật mới trở về của Chu gia, cậu muốn một mình nhưng dĩ nhiên mọi người sẽ không bỏ qua cho cậu, một hai bắt cậu phải hát một bài.
Chu bá chủ micro thật dè dặt: "Tôi không hát được."
Trịnh Tam nói: "Không hát được thì hát đại, không sao hết, cậu coi Tiểu Duy hát lạc giọng như kia còn hát đấy thôi."
Lưu Tiểu Duy bị gọi tên cũng nói vào: "Đúng đó, tới luôn đi!"
Lương Cảnh Tu lén Wechat call cho bạn nối khố, đeo một bên tai nghe lên, kêu mọi người dừng phát nhạc, tiện cho cả đám tấn công ai kia, ngoài miệng nói: "Nhanh nhanh nhanh, hát mau đi."
Quý Thiếu Yến vừa định hỏi y có chuyện gì, liền nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của ai kia: "Không được thật mà, bài hát ở chỗ này tôi đều không biết hát, những bài mà tôi biết hát thì ở đây không có lấy một bài."
Trịnh Tam nói: "Vậy cậu cứ hát chay đi, dù sao hôm nay cậu nhất định phải hát một bài."
Chu Lê chớp chớp mắt: "Tôi hát chay mà các cậu cũng muốn nghe à?"
Nhóm nhị đại: "Nghe hết!"
Quý Thiếu Yến đang nghe lén bên kia: "..."
Chu Lê có hơi cảm động, suy nghĩ mấy giây, nghĩ ra được một cách hay: "Như vầy đi, các cậu mang đàn guitar tới giúp tôi, tôi biểu diễn một buổi lại cho các cậu xem nhá!"
Quý Thiếu Yến: "..."
Nhóm nhị đại hết sức kích động, chỉ nghĩ cậu nhất định là ca sĩ lưu lạc giấu nghề.
Trịnh Tam không nói hai tiếng gọi ngay nhân viên phục vụ tới, nhờ người kia đi tìm đàn guitar, lúc quay lại đã thấy Chu lê đi lên phía trước, cầm micro nói: "Trước khi có đàn thì tôi giúp mọi người khởi động trước nhé, hát chay một bài vậy."
Nhóm nhị đại nhiệt tình cổ vũ, vỗ tay rần