Chào mọi người, ta là Tưởng Lạc Vân.
Ta đang bị sư phụ cõng đi lên núi.
Ta và cha ta, chính là người cha có lòng tốt nhặt được ta kia, quan hệ giữa chúng ta vốn không thân mật lắm, tuy rằng ta rất thích ông ấy, ông ấy cũng rất thích ta, nhưng chúng ta gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không thường xuyên ở bên nhau.
Sư phụ càng giống cha ta hơn.
Sư phụ đối xử với ta rất ôn hòa, ông ta dạy ta công phu, cho ta cơm ăn, sẽ mắng nếu ta không nên thân, nhưng cũng sẽ an ủi ta.
Ta luyện kiếm không tốt, ngồi một mình ở bờ sông giận dỗi, ông ta sẽ cầm một quả táo đi tới, đưa cho ta, sau đó không nói một lời mà rời đi.
Ta nói với ông ta: "Sư phụ, con không muốn chết."
Ông ta nói: "Ừm."
Đây là câu trả lời của sư phụ.
Ông ta muốn cõng một kẻ không thể động đậy như ta lên núi, đi Ma giáo Tẩy Kiếm Trì, ở đó có một cái ao rất dài, vốn dùng để ngâm kiếm trong chất độc, mọi người hiểu chứ, không phải ta nói xấu bọn họ, bọn họ quả thật rất thích dùng những chiêu trò bẩn thỉu này.
Chính đạo chúng ta đều là trực tiếp đánh lén.
Trở lại chuyện chính, hiện giờ xem ra dường như Tẩy Kiếm Trì càng thích hợp để lấy máu của ta đánh thức Long Tiêu Bảo Kiếm.
Sư phụ không có trực tiếp một kiếm đâm chết ta, đại khái bởi vì chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, có khả năng phải ngâm thanh kiếm trong máu của ta bảy bảy bốn mươi chín ngày gì đó.
Đương nhiên cũng có thể chỉ tốn thời gian một bữa cơm, ta không rõ ràng lắm.
Ta cảm thấy rất khổ sở, bởi vì ta rất kính trọng sư phụ, tựa như kính trọng phụ thân của mình.
Ta hỏi: "Sư tỷ là do sư phụ tổn thương?"
Sư phụ nói: "Phải."
Ta vì quá khứ ta và sư tỷ xa cách mà cảm thấy khổ sở, nàng nhất định là đã phát hiện ra ý đồ của sư phụ nên mới bị sư phụ đâm bị thương.
Nàng không muốn ta chết, cho dù trong lòng nàng làm chúa cứu thế rất quan trọng, nàng cũng không muốn ta chết.
Vậy còn sư muội và sư đệ thì sao? Bọn họ thế nào? Trương Trùng Cửu nữa, hắn thế nào?
Tựa như nghe được tiếng lòng của ta, sư phụ nói: "Trương Trùng Cửu thua trong tay ta, về phần đám người sư tỷ ngươi, một ngày nào đó sẽ hiểu dụng tâm của ta."
Trương Trùng Cửu không bị thua trong tay sư phụ, bởi vì ta đã từng giao thủ với Trương Trùng Cửu, cũng hiểu rõ bản lĩnh của sư phụ.
Trương Trùng Cửu tuyệt đối sẽ không bại trong tay sư phụ.
Được rồi, ta cảm thấy là hắn cố ý, hắn muốn để sư phụ cho rằng Ma giáo bị thua, sau đó hắn sẽ biết sư phụ mở bảo kiếm ra như thế nào.
Ta nhìn về phía bên hông sư phụ, thanh kiếm này không phải là kiếm của ông ta.
Nói vậy là sư phụ đã đoạt được, cái gọi là Long Tiêu Bảo Kiếm.
Ta rất sợ Trương Trùng Cửu tới chậm, ta đã chết rồi, bởi vì ta thật sự không muốn chết, ta còn rất nhiều chuyện vẫn chưa làm, ví dụ như ta còn chưa nắm trong tay bí phương của lẩu cay heo sữa, còn không có học được cách thắt bím tóc của sư muội, cũng chưa kịp biết rốt cuộc Trương Trùng Cửu có thích ta hay không.
Hai chúng ta đã ngủ với nhau, ta còn không biết hắn có thích ta hay không, không thể không nói đây là một chuyện rất bi ai, nếu như hắn không thích ta, vậy coi như hắn lỗ vốn lớn rồi.
Còn có, ta còn chưa kịp hỏi sư đệ một chút, ta đã làm chuyện gì đáng giá cho lòng hắn mang cảm kích.
Cho nên ta lại lặp lại một lần nữa với sư phụ, ta nói: "Sư phụ, con không muốn chết."
Sư phụ đã cõng ta tới đỉnh núi, ông ta đứng yên, nói với ta: "Ừm".
Đây là câu trả lời duy nhất mà ông ta có thể cho ta.
Thì ra trái tim sư phụ cứng tới như vậy.
Ta nói: "Sư phụ, kiếm trên người con quả thật là của Trương Trùng Cửu, hai chúng con là loại quan hệ đó, chính là loại quan hệ đó, người hiểu mà."
Sư phụ: "..."
Ta nói tiếp: "Sư phụ, trước khi chết con có một thỉnh cầu."
Ông ta gật đầu, ý là cho phép ta nói.
Ta nói: "Người có thể không giết Trương Trùng Cửu, có được không?"
Ông ta do dự một chút, nói với ta: "Có thể."
Dù sao thì ông ta có kiếm, Trương Trùng Cửu không tính là cái uy hiếp gì.
Ta nói: "Con còn có một thỉnh cầu, người có thể trông chừng Trương Trùng Cửu không cho hắn và người khác ở bên nhau có được không, bằng không con thành quỷ cũng sẽ không buông tha các người."
Sư phụ: "..."
Ha ha nói giỡn thôi, không ngờ tới phải không.
Ta không muốn mình lộ vẻ rất bi tráng, chuyện này không đáng giá.
Sư phụ muốn dìu ta