Chào mọi người, ta cũng không biết mình tên là gì, mọi người có thể gọi ta là Soái Ca Gặp Nạn.
Chuyện của ta nói ra thì rất dài.
Một tháng trước, ta tỉnh lại bên bờ biển, toàn thân đều là vết thương, chân còn bị què, quan trọng nhất chính là ta đã quên mất mình là ai.
Ta bình tĩnh mà tiến hành suy luận, loại khả năng thứ nhất: Ta là hoàng tử cung đấu thất bại, bởi vì quá ưu tú nên bị các huynh đệ ngốc hơn ta hại đến mất trí nhớ.
Loại khả năng thứ hai: Ta xuất thân là phú nhị đại gia thế hiển hách, bởi vì trạch đấu thất bại nên bị huynh đệ ngốc hơn ra tay hại đến mất trí nhớ.
Tóm lại, nhất định có một số tiền lớn hoặc là ngôi vị hoàng đế đang chờ ta đi kế thừa, mà hiện tại ta chỉ có thể ở chỗ này làm khổ sai*, không thể không nói vận mệnh quá không công bằng, đệt.
Ta bị một cô nương cứu vớt, lúc ấy trên người ta một đồng cũng không có, ta ăn cơm do cô nương nấu, trong lòng rất cảm kích, nói không có gì báo đáp, cô nương nói vậy ngươi lấy thân báo đáp là được rồi!
Ta vừa định nói cô nương ngươi không phải là loại ta thích, đã bị cô nương gọi hai gã lực lưỡng tới lôi ra ngoài.
Thì ra lấy thân báo đáp ý là bán ta tới công trường làm khổ sai.
Cuộc sống khổ sai thật sự rất vất vả, ta buổi sáng khiêng gạch, buổi chiều vác gỗ, trước nửa đêm khiêng gạch, nửa đêm về sáng vác gỗ, may mắn ta trẻ tuổi sức khỏe tốt, nếu không chỉ mấy phút đã chết đột ngột.
Cho nên ta kiến nghị các vị nam đồng bào ở bên ngoài phải luôn đề cao cảnh giác, không nên tùy tiện tiếp nhận ý tốt đến từ nữ nhân xa lạ.
Nếu không, mọi người cũng có khả năng bị chộp tới làm khổ sai.
Bởi vì chịu không nổi làm việc với cường độ cao, ta quyết định chuồn đi, sau đó trong lúc trốn chạy ta phát hiện mình biết khinh công.
Khiếp sợ.
Ta chắc không phải là người tập võ đấy chứ! Cứu mạng, ta không muốn làm người tập võ, vừa nghèo vừa nguy hiểm lại không có ngôi vị hoàng đế chờ ta đi kế thừa.
Chạy ra ngoài chẳng được bao lâu ta lại lâm vào khốn cảnh, bởi vì ta ăn cơm không trả tiền, một lần nữa lại bị người bắt, thật đáng giận! Chạy quá chậm rồi.
Chủ tiệm cơm là một đại tỷ rất hung dữ, đại tỷ nói: "Ngươi không có tiền à?"
Ta gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Đại tỷ lại nói: "Ngươi không có tiền mà muốn ăn cơm của ta ư?"
Ta lại gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
Sau đó đại tỷ sai người kéo ta ra cổng đánh một trận.
Ta bị đánh đến máu cũng muốn phun ra ngoài.
Ngay vào lúc ta cho rằng mình sắp chết, chủ tiệm cơm nhỏ bên cạnh đã cứu ta trở về.
Chủ tiệm cơm cũng là một đại tỷ, ta càng nhìn càng cảm thấy nàng và đại tỷ mới vừa gọi người đánh ta rất giống nhau.
Đại tỷ nói sát vách bên đó là muội muội ruột của nàng, vốn dĩ gia sản là hai người phải chia đều, thế nhưng muội muội nàng tương đối tàn nhẫn độc ác, trực tiếp đá nàng đi ra ngoài.
Nàng quyết không chịu thua, cố ý mở tiệm cơm nhỏ bên cạnh đại tửu lâu để chống lại muội muội nàng.
Đây là trạch đấu sao, ta đúng là còn quá non.
Đại tỷ nói mục đích nàng cứu ta là muốn ta làm việc ở trong tiệm nhà nàng, bưng mâm rửa chén là được rồi.
Ta hỏi tại sao lại là ta, đại tỷ thẳng thắn nói bởi vì diện mạo ta đẹp mắt, có thể hấp dẫn một bộ phận nữ khách hàng, hơn nữa ta lại nghèo, nàng chỉ cần cho ta ăn cơm là được, không cần phát tiền lương.
Ta đành phải làm công cho đại tỷ.
Không biết vì sao, công việc ta làm ở tiệm cơm cực kỳ thuận buồm xuôi gió, cứ như trước kia ta từng trải qua vậy.
Việc này làm cho ta sinh ra hoài nghi với chính mình, chẳng lẽ ta không phải phú nhị đại cũng không phải hoàng tử gặp nạn,